Sáng hôm nay như thường lệ Yến Linh để cho Trúc Nhi và Thảo Nguyên đi trước chọn chỗ ngồi. Cô đứng ở cổng trường chờ Hà Vy.Cô, Hà Vy cùng với Trúc Nhi, Thảo Nguyên vốn trước đây ở cùng phòng trọ.
Sau này Hà Vy bị mẹ gọi về nhà nên phòng trọ bốn người nay chỉ còn ba.
Tuy vậy bộ tứ ngày nào vẫn không lạnh nhạt tình cảm mà vẫn thân thiết
như xưa.
Yến Linh bỗng nhiên cảm thấy không khí bên cạnh cô dường
như có gì khác thường. Hầu như những sinh viên đi ngang qua dù vô tình
hay cố ý đều nhìn cô một cái, giống như nhìn một sinh vật lạ đáp vào
trái đất. Nhất là khi cô vẫy tay với Hà Vy từ xa thì dường như bao nhiêu con mắt của học sinh trong trường đều hướng về cô.
Cô không khỏi
chột dạ nghĩ thầm: "Hôm nay mình có phải mọc thêm một cái mũi hay dư ra
một cái tai", đưa tay lên sờ mặt không có vấn đề mới yên tâm một chút.
Hà Vy bước tới, cô đem thắc mắc nãy giờ nói với Hà Vy: “Sáng nay tao thấy
có gì đó là lạ, hình như tất cả sinh viên trong trường đi ngang đều
ngoái đầu nhìn tao”.
Lập tức Hà Vy huơ tay, cười hắc hắc nói:
“Mày đừng có ở đó mơ viễn vông nữa. Mày nhan sắc nam không hứng thú, nữ
không ganh tỵ. Đừng nói mày đang nghĩ đến ngôi vị hoa khôi ngày đó nhé!”
Nhắc tới hai chữ Hoa khôi Yến Linh thật sự hận, hai chữ chính là nổi đau
trong lòng của cô: Chuyện là thế này, lúc đầu năm hai cô tuổi trẻ nhiệt
huyết cũng có chút tự tin đi nên mặc kệ sự ngăn cản của ba đứa bạn hùng
hổ đăng ký thi hoa khôi của khoa. Kết quả ngày công bố thực sự cô được
chọn làm hoa khôi làm cho ba đứa kia há mồm trợn mắt kinh ngạc.
Nhưng sau một ngày ngồi lên vị trí hoa khôi cô bị đạp xuống không
thương tiếc, hóa ra chính là do vị lớp trưởng thầm thương trộm nhớ cô
nên đã làm trái lương tâm tráo kết quả bình chọn”. Việc này là do bọn Hà Vy điều tra nói với cô.
Vì thế cô từ vị trí hoa khôi của khoa trở thành kẻ bị nữ sinh trong trường khinh bỉ. Ấy thế mà sự thế trêu ngươi
kẻ thay vị trí của cô lại là một cô gái tên “Yên Linh”. Hừ, cô tất nhiên cô cảm thấy không phục, bởi vì chẳng phải cả cái tên cô ta cũng thua cô một dấu hay sao?
Quả nhiên một lúc Hà Vy cũng phát hiện ra sự bất thường mà Yến Linh nói, đúng hơn là cô cảm giác được mọi người rất chú ý cử chỉ và dáng điệu của Yến Linh lẫn cô. Khi vào thang máy ngột ngạt
gần như không thở nổi, cô theo bản năng đứng phía trước dựa vào Yến Linh đang đứng sát tường. Lập tức loáng thoáng nghe người ta nói xầm xì gì
đó có vẻ như châm biếm: “Đúng là không thể ngờ”. Một giọng khác phụ họa" “Chuyện lạ trên đời này còn thiếu sao?”. Một người chen vào: “Vậy mà
lại công khai thân mật nữa cơ đấy”.
Điều làm cho hai người bất ngờ nữa là khi cả hai nắm tay bước vào lớp, không khí lớp vốn đang ồn ào
như cái chợ, cho dù thầy hiệu trưởng xuất hiện chưa chắc bình loạn được
thì lúc này tất cả đồng loạt im lặng hướng mắt về hai cô.
Chính
xác mà nói là những đôi mắt chăm chú vào hai cánh tay đang thân thiện
nắm chặt. Yến Linh thấy chuyện bất thường liền buông tay ra tiến về chỗ
ngồi mà Trúc Nhi đã chuẩn bị trước. Không khí lớp lúc này một lần nữa
quái dị. Mọi người rỉ tai nhau nói gì đó, mắt thỉnh thoảng trộm đưa về
phía hai cô ngồi.
Đến khi giảng viên vào lớp không khí ám muội
mới giảm xuống. Yến Linh luôn cảm thấy phía sau lưng có một luồng khí
lạnh, quay đầu nhìn lại thấy ánh mắt lớp trưởng nhìn cô thực khó hiểu,
vừa có vẻ chịu đựng vừa có vẻ đau khổ lắm. Yến Linh tự hỏi:"Ơ! cô có
làm gì đâu? Chẳng lẽ tin đồn anh ta thích mình là thật? Nhưng dù vậy
cũng không phải dùng ánh mắt này nhìn mình chứ".
Đến giờ giải lao
Yến Linh đang mơ màng định chợp mắt một chút cảm giác có bóng người đứng trước mặt. Ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là lớp trưởng. Lớp trưởng ôn hòa
thường ngày bỗng dưng khác lạ, sắc mặt nghiêm trọng nhìn cô nói: ”Chúng
ta ra ngoài nói chuyện”. Sau đó quay đầu đi trước.
Yến Linh ngẩn
người hai giây, sau đó nhìn qua ba cô bạn, rồi nhìn ánh mắt tò mò cả lớp hơi suy nghĩ quyết định đi theo lớp trưởng.
Tại khu nhà nghỉ ngơi bình thường vẫn dùng cho sinh viên học hai buổi ở lại nghỉ trưa. Xung
quanh có nhiều cây to rất mát mẻ. Yến Linh thấy ánh mắt Quốc Nguyên nhìn mình khác lạ, nồng nàn như lửa. Bất ngờ anh ta cất giọng nói: "Tôi có
chuyện này muốn nói với Linh, thật sự từ lâu tôi rất thích Linh? Trong
lòng Linh nghĩ thế nào về tôi?". Nói xong trong lòng vô cùng căng thẳng
chờ đợi.
Yến Linh hơi khó nghĩ. Thật ra cô vẫn vô tư, không quan
tâm chuyện tình cảm lắm. Hơn nữa mỗi lần về nhà cha mẹ thường giáo dục
tư tưởng “học xong ra trường mới được có bạn trai. Nhất quyết không được yêu đương làm xao lãng việc học".
Cô tuy không thuộc dạng con
gái nhu mì nhưng trước giờ đối với sự nghiêm khắc của cha vẫn rất sợ.
Cho đến nay chưa cùng kết giao với bạn trai, một lòng lo học. Tuy là có
chút ham chơi nhưng thỉnh thoảng có người gửi thư làm quen cô vẫn khéo
léo từ chối. Lần này cô hơi khó xử vì đối tượng là Quốc Nguyên. Trước
giờ vị lớp trưởng này đối với cô luôn rất tốt và nhiệt tình. Cân nhắc
một chút cô khẽ nói:
“Thật ra Linh thấy Nguyên rất tốt. Có điều Linh chưa nghĩ sẽ có bạn trai”.
Quốc Nguyên trước cũng từng nghĩ muốn cô yêu thật không dễ dàng. Từng tận
mắt thấy cô từ chối những người tiếp cận. Không dám lỗ mãng từng
bước tiếp cận hi vọng một ngày “mài sắt thành kim”. Nhưng hôm nay phát
hiện ra sự việc này cùng với thái độ của cô, liên hệ những chuyện trước
đây trong lòng phút chốc có đáp án.
Chẳng qua đáp án này
làm cho anh cảm thấy rất đau lòng. Trong lòng có chút bất mãn hỏi Yến
Linh: ”Linh là nói dối, Linh có phải vì trong lòng từ lâu có người?”
Yến Linh không hiểu những ý nghĩ Quốc Nguyên chỉ lắc đầu phủ nhận: “Làm gì có, làm gì có”.
Quốc Nguyên không dằn được quyết định nói rõ trắng đen: "Còn không phải
sao? Bởi vì người đó là Hà Vy nên Yến Linh muốn giấu giếm”.
Yến Linh khỏ hiểu hỏi lại: “Là ý gì?”
Quốc Nguyên cười nhạt: “Linh không cần phải che giấu".
Yến Linh cau mày: "Thật ra mình không hiểu Nguyên muốn nói gì cả?”
Quốc Nguyên chua chát cho tình cảm của mình, thở dài u oán: “Trên diễn đàn
của trường cũng nói rồi…” Ngập ngừng một chút rồi nói: “Dù người đó là
ai tôi chỉ mong Linh mãi hạnh phúc, vui vẻ".
Nói xong ngẩng đầu
định đi vào lớp, bất chợt thấy Hà Vy đang đứng cách không xa khóe môi
dường như kích động giật giật không biết có phải đang giận hay không?
Yến Linh đang trầm mặt nghe sau lưng huyên náo liền quay lại. Cảnh tượng trước mắt. Cô thật sự muốn ngất, nhỏ giọng hỏi Hà Vy:
“Mày sao lại ở đây? Mày cũng nghe rồi phải không?”
Hà Vy thần sắc trịnh trọng: “Tao thấy bộ dạng ngầu của thằng chả chạy theo coi chuyện gì? Hai đứa bây nói lớn vậy những người đó không chừng cũng
nghe rồi”.
Người đi xem náo nhiệt đâu chỉ có một mình Hà Vy. Phía sau không xa những vị khách không mời nhưng nhiệt tình vẫn còn nhiều lắm.
Thật ra khán giả vốn không nghe được mô tê gì. Chỉ là nhìn thấy Quốc Nguyên
gương mặt từ trắng sang xanh, rồi xanh chuyển tím. Yến Linh thái độ
hoảng hốt lại cúi đầu trầm tư đoán là đang chột dạ. Hà Vy thì biểu tình
kích động liền chắc chắn kết luận: “Hai người này đúng là có gian tình”.
Yến Linh ôm đầu bứt tóc cô thật mong lúc này ông trời nổi giận cho sét đùng một cái trúng cô lăn quay cho xong.
Xxxxxxxxxxxxxxx
Trưa nay sau khi tan học Hà Vy cùng Yến Linh bị hai cô bạn áp tải về phòng tiến hành tra hỏi.
Sau khi nghe Hà Vy một lượt tường thuật sự việc Trúc Nhi lập tức nheo mắt phát biểu :
“Chuyện này không biết có thật không à? Tao cũng thấy hai đứa bây có gian tình.”
“Đúng vậy”. Thảo Nguyên phụ họa. "Lúc trước tao còn thấy hai đứa bây ôm nhau ngủ. hihi”
Hà Vy cười cười: “Không lẽ hai đứa bây chưa từng ôm nhau ngủ”. Ngừng lại
cười gian rồi nói tiếp “Có lần hai đứa bây tắm chung, hahaha “
Trúc Nhi phụng phịu : “ Nè đừng nói bậy, lần đó mất điện tối thui tụi tao sợ ma chứ bộ”.
Hà Vy trấn an Yến Linh: “Mày đừng lo, tụi mình cây ngay không sợ chết đứng”.
Yến Linh cũng tán thành : “Uhm. Mình không có gì tất nhiên lâu dần cũng quên, thật ra tao cũng không lo lắng”.
Trúc Nhi trịnh trọng nói: “Cũng chưa biết đâu, tụi bây còn nhớ hồi năm hai,
khoa thể dục có tin đồn hai hotboy đồng tính không? Cuối cùng vì áp lực
cả hai đều nghỉ học rồi đó”.
Bên cạnh Thảo Nguyên cũng gật đầu: “Nhi nó nói đúng đó”.
Không khí rơi vào im lặng, lát sau Hà Vy nói: “Chuyện tới đâu tính tới đó.
Bây giờ đói quá đi ăn gì đó trước, sau đó đi công viên”.
Cả bọn nhất thời hưng phấn nhanh chóng xuất phát.
Thật là tuổi trẻ vô ưu vô lo tốt biết bao.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Hà Vy và Yến Linh hoàn toàn không ngờ tới trò chơi của họ đã dẫn đến hậu
quả vô cùng nghiêm trọng. Sáng hôm sau, thầy chủ nhiệm lên lớp thông báo hết giờ Hà Vy và Yến Linh lên phòng hiệu trưởng một chuyến.
Hai
cô rụt rè đứng trước cửa phòng hiệu trưởng. Yến Linh hít một hơi dài
nhìn Hà Vy động viên rồi đưa tay gõ cửa. Lập tức cánh cửa mở ra thầy chủ nhiệm nhu hòa nhìn hai người nói: “Hai em vào đi”.
Trước khi vào hai cô vốn đã sợ thì lúc này nỗi sợ được nhân đôi khi nhìn thấy ông bà Lương cũng ở đó. Thầy hiệu trưởng nói:
“Hai em cứ ngồi xuống trước đã”.
Hai người khép nép ngồi xuống đối diện với phụ huynh của Hà Vy. Sắc mặt họ
tỏ ra tức giận. Hà Vy lén nhìn cha thấy ông đang nghiêm khắc nhìn mình
trong lòng lại run lên một trận. Lúc này thần sắc của hiệu trưởng chẳng
khác gì chánh án nghiêm nghị nhìn hai tội nhân đang run rẩy trước mắt,
trầm giọng nói :
“Hai em đã biết chuyện gì rồi phải không? Bây giờ trước mặt phụ huynh hãy trình bày đi”.
Hà Vy biết sự việc nghiêm trọng ngẩng đầu hít một hơi dài nói: “Việc này
chính là tại con mà ra, không phải như mọi người nghĩ, chẳng qua là hiểu lầm”.
Ông Lương nói : “Con nói đi, hiểu lầm như thế nào?”
Hà Vy cúi đầu đem sự việc từ đầu đến cuối kể lại một lần. Nghe xong không
khí trong phòng im lặng đến lạ, chỉ sợ rơi một cây kim cũng có thể nghe
thấy.
Ba mẹ Hà Vy thực sự bị chọc giận đến cực điểm gương mặt đen
như “Bao Công”. Thầy hiệu trưởng đưa mắt hướng về họ như trao đổi điều
gì, sau đó nhìn qua Hà Vy và Yến Linh vẫn đang cúi đầu nói: “Hai em về
trước đi việc này thầy và phụ huynh sẽ làm việc với nhau”.
Hai cô ngẩng đầu lên nhìn thầy sau đó xin phép rời đi.
...
Một tuần sau tại sân bay Yến Linh, Trúc Nhi, Thảo Nguyên quyến luyến đưa tiễn Hà Vy .
Thảo Nguyên nói: “Sang đó nhớ thường xuyên online nói chuyện với tụi tao”.
Hà Vy gật đầu “uhm” một tiếng.
Trúc Nhi cũng nói: “Qua đó không được có bạn trai, không được làm hao mòn tài nguyên nước mình”.
Hà Vy mỉm cười: “Nhất định”.
Yến Linh nhìn thật sâu vào mắt Hà Vy, dặn dò: “Qua đó cố gắng học, nhất
định phải học giỏi , thật giỏi. Lúc nào không thoải mái gửi mail cho tụi tao”. Ngừng lại một chút lại nói: “Phải nhanh chóng trở về”.
Hà Vy không còn giữ vẻ thản nhiên tròng mắt đỏ hoe, sau đó cả bọn ôm nhau òa khóc.
Ông bà Lương lúc này bước đến gần giục: “Đến giờ rồi con nhanh lên đi, qua đó phải biết tự chăm sóc mình”.
Hà Vy gật đầu kéo hành lý bước đi đôi vai cô run run một chút cũng không
dám nhìn lại. Cô biết nếu bây giờ cô nhìn lại cô sẽ không còn can đảm đi nữa. Yến Linh chợt nhớ điều gì hét to: "Hà Vy đi đường bình an”.
Hà Vy bước chân hơi chậm lại, sau đó có vẻ cương quyết nhanh chóng bước vào cửa.