Từ lúc Hướng Phi phát hiện ra sở trường uống rượu của Yến Linh thì đã âm thầm ghi nhận. Hôm nay nhân tiện có hai vị khách từ Mỹ sang xem như
là dịp cho cô phát huy năng lực.
Trước đây, anh cứ nghĩ cô không
uống được rượu nên mỗi lần đem cô theo gặp khách đều thay cô từ chối.
Thầm nghĩ lại thấy bản thân giống như "gà mẹ". Có lẽ sau này nên tập cho cô thích ứng với môi trường của anh. Còn nguyên nhân vì sao phải tập
cho cô làm quen với thế giới của anh, anh cũng không buồn nghĩ nhiều.
Yến Linh theo Hướng Phi ngồi vào bàn. Kim đồng hồ chỉ đúng 7h30 hai vị khách cũng cùng lúc xuất hiện. Quả là đồng hồ rất chuẩn.
Hướng Phi đứng lên bắt tay với hai vị khách, Yến Linh sau nhiều lần đi theo
Hướng Phi cũng hiểu một ít nguyên tắc. Vội vàng đứng lên bên cạnh Hướng
Phi cười tươi với họ.
“Chào ông Aiden”
“Chào ông Bella”
Hướng Phi du học năm năm ở Mỹ nên giọng địa phương thông thạo. Yến Linh chỉ miễn cưỡng chào họ bằng tiếng Anh.
Hai vị khách thấy cô gái đi cùng Hướng Phi nhìn Yến Linh như con chim nhỏ
bên cạnh anh thì nghĩ vị chủ tịch này đúng là trẻ tuổi phong lưu. Yến
Linh theo phép xã giao cũng chìa tay ra bắt tay với họ.
Hai vị
khách này xưa nay nguyên tắc vẫn là ký hợp đồng trên bàn tiệc. Hướng Phi hiểu ý họ nên ngay từ đầu đã có chủ ý đem Yến Linh theo.
Tiệc
rượu được một lúc, hai vị khách lúc đầu e dè không hiểu tửu lượng Yến
Linh bao nhiêu. Về sau thấy cô hào sảng nâng cốc càng lúc càng như thêm
tỉnh táo nên cảm thấy rất hứng thú. Vì thế không khí trên bàn tiệc chẳng mấy chốc chuyển từ giao dịch làm ăn sang lấy rượu sát phạt, một phen
quyết tranh cao thấp.
Hai vị này dĩ nhiên không biết Yến Linh từ
nhỏ cùng Thiên Hào vốn là nghịch ngợm có tiếng, thường xuyên lén lấy
rượu của ông Dương uống. Từ đó tửu lượng càng ngày càng tăng. Nhớ đến sự kiện cuối năm cấp ba, trong cuộc liên hoan, Yến Linh một tay bưng rượu, một tay cầm ly đi chuốc rượu từ đầu bàn đến cuối bàn. Đến lúc tàn tiệc
mọi người say bí tỉ, đi đứng chân Nam chéo chân Bắc, chỉ riêng mình cô
thong dong cưỡi xe về nhà. Sau lần đó, bạn bè Yến Linh mỗi lần gặp cô
đều lắc đầu kinh hãi.
Trở lại tình hình bàn tiệc. Hai vị khách sau một hồi cùng Yến Linh giao tranh say đến bất tỉnh nhân sự. Yến Linh tuy còn khá hơn nhưng hai mắt cũng đã lờ đờ, không còn thần trí phân biệt
Đông, Tây, Nam, Bắc.
Chỉ riêng Hướng Phi từ lúc thấy ba người này
hăng say uống rượu không quan tâm anh thì anh cũng ung dung ngồi xem trò vui, không uống thêm giọt nào. Vì thế anh hiện tại vô cùng tỉnh táo.
Nhưng người tỉnh táo sẽ có nổi khổ của người tỉnh táo. Anh một mặt gọi điện
thoại cho trợ lí Lâm sắp xếp cho hai vị khách, một mặt phải chăm sóc cho Yến Linh.
Cái khó của Hướng Phi là không biết đưa cô về đâu? Về
trọ cô đã trể như thế này sẽ rất dễ tai tiếng. Về nhà anh – đùa sao? Mẹ
anh sẽ nhân cơ hội này phát huy trí tưởng tượng chỉ e có thể viết thành
tiểu thuyết. Anh đắn đo một lúc cảm thấy nên đưa cô đến khách sạn.
Hướng Phi đưa Yến Linh vào phòng được thì trán đã lấm tấm mồ hôi. Cô gái này
từ quầy tiếp tân đến đây cứ luôn quậy phá, chỉ toàn đẩy anh tránh xa.
Anh ngược lại lo cô đang say rượu sẽ bị va đầu vào tường. Cô đúng là một chút hợp tác cũng không có.
Lần này đem cô theo ký hợp đồng thật là bi kịch. Xem ra tại anh "tính già hóa non".
Hướng Phi cứ nghĩ đưa cô vào phòng là đã xong, ai ngờ tử vi chiếu trúng anh
hôm nay gặp đại nạn. Yến Linh vừa vào phòng liền bắt đầu ca hát. Lúc đầu còn phân biệt rõ ràng từng bài, từng thể loại, càng về sau Hướng Phi
càng nhức đầu.
Anh nắm tay cô kéo lên giường ai ngờ người này say
rượu làm loạn. Bướng bỉnh vô lối, anh bực mình dùng sức cô liền không
khách khí cúi đầu cắn vào tay anh.
Yến Linh say rượu tuy sức mạnh
không bao nhiêu nhưng cắn người thì lực rất mạnh, đến lúc răng cô rời
tay anh thì tay anh đã gớm máu.
Hướng Phi trừng mắt hung hăng nhìn cô. Vô ích thôi, e rằng cô còn không nhớ ra bản thân là ai đâu, chứ đừng nói là biết sợ anh.
Anh lấy khăn tay ra lau máu. Sự tình đã vậy anh càng áp đặt cô sẽ càng
loạn, đành ngồi chịu đựng sự tra tấn bằng âm thanh của cô.
Danh
mục bài hát của Yến Linh thật đa dạng, bây giờ đã chuyển sang liên khúc. Anh dám chắc rằng không dàn nhạc nào có thể theo kịp tốc độ chuyển bài
của cô, nội dung phong phú từ tiếng Anh đến tiếng Việt, đang hát nhạc
trẻ nhảy sang hát cải lương, đang hát trữ tình tiếp nối nhạc thiếu nhi…
Liên khúc này kéo dài đến hơn 2h thì cô cũng kiệt sức mà ngủ. Hướng Phi bế
cô đặt lên giường. Anh cẩn thận kê gối sợ cô nằm nghiêng tỉnh dậy sẽ đau cổ, sau đó cẩn thận đắp chăn cho cô. Sự chu đáo này có lẽ không ai có
thể tin được xãy ra trên chính con người của Hướng Phi.
Nhưng tiếc thay Hướng Phi đầu tư không đúng chổ, Yến Linh tư thế ngủ thật làm
người ta hãi hùng. Chân tay cô cứ vung vẫy loạn xạ, thế là không bao lâu cô đã một mình lăn khắp giường, chăn gối không cần hỏi cũng biết đang
hẹn hò dưới nền.
Hướng Phi sợ cô sẽ lăn xuống nền cứ thấy cô lăn
gần tới lại chặn lại kéo cô vào giữa. Cuộc chiến trên giường của Yến
Linh kéo dài đến hơn 5h thì cô mới ngoan ngoãn nằm yên.
Hướng Linh thở ra một hơi. Nhẹ nhàng nằm ở góc giường nhắm mắt ngủ.
…
8h kém Yến Linh trong trạng thái đầu đau nhức, mơ màng thức dậy. Cô thấy
mình nằm trong căn phòng lạ, chính bản thân cô đang nằm ở góc giường.
Hai tay, hai chân ôm cái gối ôm. Cái gối này cứng ngắt chứ không mềm
mại như gấu bông mọi ngày, nhưng ôm thì ấm áp hơn.
Cô mở mắt nhìn quanh đến khi nhìn thấy gối ôm trong tay chính là Hướng Phi, kinh hãi
"A" lên một tiếng. Anh ta đang nằm yên nghe tiếng của cô bực mình gắt
lên một câu: “Cô lại làm loạn gì nữa?”
“Là anh?” Yến Linh hoảng
hồn. Cô chợt nhớ điều gì nhìn lại quần áo kiểm tra tuy hơi nhăn nhúm
nhưng không có dấu hiện bị cởi ra. Trong lòng yên tâm nhìn Hướng Phi.
Trong truyền hình đoạn này sẽ là thế nào? Hoặc là nam chính cũng mở to mắt
nói lớn: ”Sao lại là cô?” Nếu không thì sẽ thanh minh: “Cả đêm qua chúng ta ai cũng ngủ, không xãy ra chuyện gì?”
Đáng tiếc nam chính hiện tại là Hướng Phi anh mở mắt nhìn cô coi thường rồi vùi đầu ngủ tiếp.
Yến Linh: “…”
Yến Linh thấy Hướng Phi không động đậy, cô xuống giường vào phòng tắm chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc gọn gàng. Lúc này mới hay dạ dày cô đang reo ầm lên.
Yến Linh bò nhẹ lên giường gọi Hướng Phi dậy. Hiện tại
cô không có mang theo tiền, anh chính là phao cứu sinh của cô, cô phải
bám chặt cái phao này.
Hướng Phi bị Yến Linh nỉ non bên tai, định
làm ngơ cho cô biết khó rút lui. Ai biết người này kiên trì như vậy. Cái giọng nài nỉ, nũng nịu này cũng là lần đầu tiên anh nghe.
Hướng Phi không nhịn được ngồi phắt dậy lườm cô một cái. Đôi mắt dường như có tơ máu chứng tỏ đêm qua anh bị thiếu ngủ.
Lần giao tranh này của hai người Hướng Phi hoàn toàn ở thế hạ phong.
…
Trên xe Yến Linh nghiêng người hỏi Hướng Phi: “Lần này tôi có được tính là lập công không? Có được tăng lương hay thưởng không?”
Hướng Phi: “Cô nói xem tôi có thưởng cho cô không? Cô uống đến khách của tôi
gục tại bàn phải lái xe đưa về khách sạn, như vậy hợp đồng đã được ký
chưa?”
Yến Linh: “…”
Yên lặng một lúc Yến Linh phát hiện một điều trên tay anh có vết thương, nhìn giống như là vết cắn. Cô thấy ông chủ bị thương thân là nhân viên cô cũng nên có trách nhiệm thăm hỏi,
nên nói: “Tay anh sao bị thương vậy?”
Ai ngờ Hướng Phi vốn đã nguôi giận nay bị khơi lại đúng vấn đề nhạy cảm thì vô cùng tức giận, đáp cụt ngủn: “Chó cắn”.
Yến Linh thấy lạ hỏi: “Khách sạn có nuôi chó hay sao?”
Hướng Phi mắng xéo: “Con chó này ở Cần Thơ”.
Yến Linh vỡ lẽ nói: “Anh nói tôi? Sao tôi có thể cắn anh chứ?” Lại nghĩ đến chuyện khác thì hung hăng nói: “Có phải đêm qua thấy tôi say rượu nên
định giở trò hạ lưu, tôi vì tự vệ cắn anh”.
Hướng Phi: “Cô cũng khéo tưởng quá đi, tôi còn chưa đến mức đói bụng ăn quàng”.
Yến Linh: “…”
Con người này đúng thực kiêu ngạo, lại còn tự cao tự đại.