Yến Linh mở mắt ra nghe đầu có hơi đau nhức, đưa tay vỗ vỗ trán cảm
thấy đã hơi tỉnh táo. Cô nhìn đồng hồ lúc này đã tám giờ kém, theo quán
tính liền đến tủ áo định chọn quần áo chuẩn bị đi làm. Bất chợt cô nhớ
chuyện xảy ra ngày hôm qua - họ đã chia tay.
Nếu đó chỉ là ác
mộng, cô mong sao nó nhanh chóng kết thúc nhưng tiếc thay đó là sự thật. Cô nghe như bản thân vừa đánh mất một thứ vô cùng quý giá. Cô ngồi bệt
xuống sàn, hai tay ôm đầu, cô thực sự muốn trốn tránh hiện thực, một
hiện thực khó tiếp nhận.
Hoài Trung vừa bước lên gác, dáng vẻ
thương tâm của Yến Linh đập vào mắt làm cho anh trong lòng xót xa, anh
mong người đau khổ là anh, anh mong cô ấy có thể vì anh mà khóc.
Yến Linh nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy Hoài Trung đang lặng lẽ nhìn cô, cô vội lau nước mắt nói: “Là anh sao?”
Hoài Trung cảm thấy căn phòng trở nên ảm đạm, cố gắng thay đổi không khí.
Anh mĩm cười nói: “Tất nhiên là tôi, hàng thật giá thật, cô không phải
không nhận ra đó chứ?”
Yến Linh trong lòng bi thương nghe giọng
bông đùa của anh cố nén nổi buồn gượng cười nói: “Cám ơn”. Cô cũng không biết vì sao lại nói như thế, vì sao phải cám ơn, có lẽ chính vì lúc cô
cần có một người bên cạnh anh đã xuất hiện kịp lúc.
Hoài Trung
thấy cô khách sáo như vậy thì có chút không vui nhưng ngoài mặt tỏ ra
thản nhiên, nhìn cô nói:” Được, tôi nhận”. Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Bộ dạng của cô bây giờ khó coi quá, mau xuống nhà rửa mặt rồi ăn
sáng, thức ăn tôi đã chuẩn bị sẳn rồi”.
Yến Linh nhìn anh trong
đầu cô ngoài chữ cám ơn cũng không biết nói gì khác, cô biết như vậy là
quá khách sáo, quá xa lạ nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
Yến Linh
còn chưa kịp nói Hoài Trung nhìn thấy biểu tình của cô đã biết cô sắp
nói gì anh cướp luôn lời thoại: “Lại muốn cám ơn nữa phải không? Cô đi
học bao nhiêu năm chỉ học được hai chữ đó thôi à? Từ nay không cần nói
hai tiếng nhàm chán đó, cô coi như là kiếp trước tôi làm nhiều chuyện ác mắc nợ cô nên kiếp này phải trả, được không?”
Yến Linh gật đầu: “Được, từ nay tôi sẽ không khách sáo nữa”.
Yến Linh bước vào nhà tắm nhìn thấy mình trong gương, mặt mũi bơ phờ, tóc
hơi rối, đôi mắt sưng mọng, thực sự rất có khả năng dọa chết người. Cô
nhanh chóng chọn một bộ y phục mới, rửa mặt chải đầu cảm thấy gương mặt ủ rủ cũng khá hơn, chỉ là đôi mắt sưng mọng không có cách nào che giấu.
Cô bước ra khỏi nhà tắm nhìn thấy Hoài Trung đang quay lưng về phía cô dọn thức ăn ra bàn, mùi thơm của thức ăn làm tinh thần cô phấn chấn một
chút, hiện tại dạ dày trống rổng đang gào thét.
Cô ngồi vào bàn ăn nói: “Thơm thật, là anh mua à?”
Hoài Trung lắc đầu: “Không. Là tôi tự nấu”.
Yến Linh múc thử một muổng cháo cho vào miệng, Hoài Trung đã bóc sẳn trứng
muối cho cô, cô thực lòng khen: “Không ngờ anh kiêm luôn tài nội trợ,
rất ngon, đây là món cháo ngon nhất tôi được ăn”.
Hoài Trung bị cô khen đến thấy ngượng, cười nói: “Ăn đi không cần khen lấy lòng”.
Yến Linh cong môi: “Tôi nói thật đó”.
Hoài Trung im lặng, bản thân anh từ chiều hôm qua đến giờ cũng chưa ăn gì
cũng cảm thấy thực sự đói, anh nhìn thấy Yến Linh ăn đến ngon miệng thì
cũng bắt đầu động tay vào chén cháo trước mặt.
Ăn xong, Yến Linh nhanh chóng thu dọn chén đũa, chợt thấy có điểm lạ, thắc mắc hỏi Hoài Trung: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Hoài Trung thản nhiên: “Tôi hôm nay nghỉ phép, còn cô? Cô dự định làm gì?”
Bàn tay đang lau bàn bổng nhiên dừng lại, đúng vậy, cô định làm gì? Chính
cô cũng không biết. Vô thức nói một câu: “Tôi cũng chưa nghĩ ra nên làm
gì nữa”.
Hoài Trung thấy cô tinh thần với vừa phấn chấn giây phút
trở thành buồn bả, anh nói: “Tôi nghĩ cô nên đi du lịch đâu đó cho khuây khỏa, ở một chổ sẽ không tốt lắm”.
Yến Linh gật gù: “Cũng đúng,
trong phim đều như vậy khi nữ chính thất tình vẫn thường đi du lịch”.
Nói xong chợt nhớ mình nhiều lời nhìn lên thấy Hoài Trung không có biểu
hiện gì lạ mới yên tâm.
Hoài Trung nói:”Vừa hay tôi có chuyến đi công tác ở Nha Trang, cô có muốn đi cùng không?”
Yến Linh nhìn thấy thái độ nhiệt tình của Hoài Trung cảm thấy cũng tốt liền gật đầu. Cô dọn dẹp xong liền xếp hành lí chuẩn bị đi du lịch với Hoài
Trung.
………
Yến Linh ngồi trên thềm đá ngắm hoàng hôn. Đã ba
ngày nay, mỗi ngày cô đều như thế. Cô chỉ ngắm mặt trời mọc rồi đi dạo
quanh biển sau đó về khách sạn nghỉ ngơi. Buổi chiều lại ngồi ngắm mặt
trời lặn, đi dạo biển đêm. Trên khuôn mặt chỉ một vẻ cô quạnh, trống
trải.
Cô vẫn chưa thông suốt hết sự giận dử của Hướng Phi, cô
không hiểu vì sao anh lại lạnh lùng bỏ mặc cô? Là anh không cần cô hay
còn lí do nào khác?
Mặt biển mênh mông, cô cảm giác bản thân vô
cùng nhỏ bé trước thiên nhiên, cô nhớ đến một vòng tay ấm áp trước kia,
cô nhớ mùi hương nam tính trên người anh. Chính là mùi hương ấy, vĩnh
viễn không thể nhầm lẫn.
Vòng tay ấy, mùi hương ấy hiện tại với cô thật xa xăm, nơi đây chỉ mình cô khát khao một bờ vai vững chải để cô
có thể nghiêng đầu dựa vào đó, tay đan vào tay nhìn ngắm mặt trời đang
chầm chậm ẩn mình vào những đám mây.
Nhưng tất cả đều không có,
không có bàn tay vẫn hay âu yếm vuốt tóc cô, chỉ có gió biển vô tình
từng đợt thổi tới, mái tóc buông xõa của cô bị cơn gió đùa nghịch tung
bay, những sợ tóc óng mượt hơi rối lại. Cô nhắm mắt lại nghe hương vị
biển, cảm nhận một mùi vị như mằn mặn chảy vào lòng, không hiểu đó là
mùi vị của biển hay chính là nước mắt của cô đang chảy ngược vào tim.
Hoài Trung đứng cách đó không xa, tay cho vào túi quần, nhìn anh lúc này
trông như một lãng tử phong lưu, chỉ là vị lãng tử này cũng đang bị tơ
tình trói buộc không cách nào tự thoát ra được.
Mấy ngày nay anh
vẫn luôn đi bên cạnh chăm sóc cô, nhìn thấy sự thương tâm của cô anh cảm giác được nỗi đau ấy, thậm chí nỗi đau trong lòng của anh còn lớn hơn
nhưng anh im lặng. Anh chỉ có thể im lặng, lúc này điều cô cần chính là
sự lặng lẽ quan tâm của anh.
Tuy nhiên anh cũng là con người, anh
không phải thần thánh. Anh cũng muốn tình cảm của mình có thể được đền
đáp, anh muốn trái tim của người mình yêu cũng hiểu được, cảm nhận được
chân tình của anh. Anh mặc kệ sự phán xét của người khác anh là một kẻ
cơ hội, chỉ cần cô chấp nhận, chỉ cần cô đặt anh vào một góc trong tâm
hồn.
Nếu như anh cứ mãi im lặng phải chăng đồng nghĩa với sự vô
vọng? Anh từng nghe một câu chuyện: “Có một chàng trai thầm yêu cô gái,
chỉ thầm lặng đi bên đời người mình yêu, lặng lẽ che chở bảo vệ cô ấy.
Cho đến một ngày chàng trai dũng cảm bày tỏ tâm ý của mình, tất cả đều
đã muộn, cô gái kia không hiểu được lòng anh ta chuẩn bị bước lên xe
hoa”.
Không, Hoài Trung không bao giờ chấp nhận một kết cuộc không lối thoát như thế, anh sẽ thử một lần, ít nhất anh muốn cô hiểu được
tình cảm của anh.
Hoài Trung bước đến bên cạnh Yến Linh, nhìn thấy ánh mắt cô nhìn về xa xăm, anh nắm chặt tay mình ngón tay cắm vào lòng
bàn tay như muốn xuyên qua da nhưng anh cũng không cảm nhận nổi đau đó.
Bởi vì tâm trạng của anh vô cùng phức tạp ngoài những rối rắm không còn
cảm nhận được gì nữa.
Hoài Trung cất giọng phá tan không gian yên tĩnh: “Đang nghĩ gì vậy? Lại nhớ anh ta sao?”
Yến Linh không nhìn Hoài Trung khẽ gật đầu: “Uhm”.
Hoài Trung thăm dò: “Em yêu anh ta nhiều như vậy sao? Ngoài anh ta ra chẳng lẽ em không quan tâm đến người khác nữa ư?”
Yến Linh đưa tay vén mái tóc ánh mắt không đổi vẫn cố định nhìn ra biển
nói: “Đúng vậy. Thật ra trước đây cũng có vài người thích em, tốt với em nhưng em không hề có chút cảm giác chỉ có anh ấy, khi bên cạnh anh ấy
em mới có cảm giác thế nào là tình yêu. Ngay từ giây phút nhận lời làm
bạn gái anh ấy em đã quyết định cả đời này cũng không thay đổi”. Giọng
của cô tuy nhẹ nhàng nhưng lời lẽ thì dứt khoát, kiên định.
Hoài
Trung yên lặng nhìn cô, hơi do dự hỏi: “Nếu có một người khác, một người vẫn luôn bên cạnh thầm yêu em, em có đồng ý cho anh ta một cơ hội
không?”
Yến Linh quay đầu ngước nhìn Hoài Trung ánh mắt cô nghiêm
túc, hoàn toàn khác hẳn với đôi mắt hồn nhiên đùa bởn trước đây, cô nói: “Nếu có người tốt với em như vậy, em nguyện cả đời cùng anh ta làm bạn
bè”.
Hoài Trung kích động nói: “Nếu người đó là anh, nếu anh không muốn làm bạn bè với em, em có chấp nhận cho anh một cơ hội không?”
Yến Linh khẽ thở dài, nói: “Cho dù người đó là anh em cũng chỉ có thể làm bạn bè”.
Hoài Trung bất mãn: “Anh ta thật sự tốt hơn anh sao? Em chẳng lẽ một chút cảm giác với anh cũng không có sao Linh?”
Yến Linh đứng lên nhìn Hoài Trung, anh vẫn đang chờ đợi câu trả lời. Cô
nhìn ra ánh mắt nóng bỏng và tha thiết của anh, cô nói: "Trong mắt em
anh chính là người tốt, vì vậy em muốn làm bạn với anh. Anh Phi là người em đã chọn cho dù có người tốt với em gấp trăm ngàn lần, em vẫn chọn
anh ấy. Anh có thể nói em ngốc, nói em mù quáng em chấp nhận. Em giống
như một đứa trẻ yêu thích một món đồ chơi cứ mãi say mê trung thành với
món đồ ấy. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, đến cuối cùng vẫn không thay
đổi”.
Hoài Trung nghe cô nói, tường thành kiên cố trong lòng từng
chút sụp đổ anh thật không cam tâm, đưa hai tay nắm chặt đôi vai mảnh
khảnh của cô, nói: “Nếu thời gian quay trở lại, người em gặp trước là
anh có phải em sẽ chọn anh không?”
Yến Linh lắc đầu kiên định nói: “Không thể nào thời gian quay lại, nếu như có thể có lẽ anh và em chỉ
là người qua đường ngay cả làm bạn cũng không có”. Cô ngừng lại hít vào
một hơi nói tiếp: "Em không ngờ anh sẽ thổ lộ với em, em cứ nghĩ anh
nhận ra em luôn coi anh như người bạn. Nếu đã vậy chúng ta chỉ còn có
hai lựa chọn: Một là chúng ta như từ trước đến nay là bạn tốt, mãi là
bạn tốt. Hai là ngay cả gặp mặt cũng không nên, coi như người qua đường"
Yến Linh nhìn Hoài Trung vẫn yên lặng cô nói tiếp: "Em cho anh chọn lựa. Em đến quán ăn phía trước chờ anh. Nếu anh chọn con đường thứ nhất một giờ sau chúng ta gặp lại ở đó, nếu anh chọn con đường thứ hai thì không cần nói gì cả”.
Yến Linh bước qua anh đi mấy bước chợt dừng lại,
không quay đầu nói: ”Còn một chuyện em muốn nói với anh. Anh đã không
làm em thất vọng, anh đúng là người tốt như em nghĩ. Thật ra, tối hôm đó khi về đến phòng em đã tỉnh rượu”. Cô nói xong đi thẳng.
Hoài
Trung nghe như giữa trời quang mây tạnh có tiếng sấm thật lớn, tâm anh
như bị một cơn sóng dữ đánh vào lạnh ngắt. “Cô ấy tỉnh? Cô ấy phát hiện
được ý đồ xấu xa của anh? Ông trời ơi! nếu sau này có ai trước mặt anh
nói Yến Linh ngốc nghếch, anh liều mạng với người đó".