Sau sự việc hôm nhập học, đã qua vài ngày rồi, Liễu Dương Dương cũng không phát sinh thêm chuyện gì với Nghiêu Ngạc Ly nữa, hắn cũng làm như không có chuyện gì, ngày ngày lên học thì nằm ngủ, không ngủ thì đánh nhau. Mọi người đều sợ hắn như sợ hổ.
Trong trường ai cũng biết hắn là con trai út của một chủ tịch quyền thế, mặc dù bất mãn nhưng lại không có can đảm làm gì.
Hung uy của Nghiêu Ngạc Ly cũng không phải dựa vào gia đình hắn a.
Vài ngày cũng đủ để Liễu Dương Dương xác nhận được một chuyện.
Bản thân cô quả thực sống lại trong một cuốn tiểu thuyết.
Liếc mắt nhìn cô gái đáng yêu đang ngồi trước mình. Trong lòng lại phiền muộn.
Cô gái này chính là nữ chính Cố Thiếu Ngọc. Cái người sau này sẽ dấy lên 1 hồi phong vân tình ái trong trường và cũng chính là chị gái cùng cha khác mẹ với cô hiện giờ.
Thật là bi kịch.
Bắt cô tiếp nhận thân phận nguyên chủ kiểu gì đây?
Nhảy vào tranh quyền thừa kế, ghen tị hãm hại người khác như trong nguyên tác?
Liễu Dương Dương nhanh chóng phủ nhận. Mặc dù cô đã hứa sẽ sống tiếp cho nguyên chủ nhưng không có nghĩa là cô sẽ sống theo nguyên tắc câu chuyện.
Cô không muốn vướng vào rắc rối mà thân phận này mang lại a.
Đang nghĩ về tương lai của mình thì một nữ sinh bước lại gần cô, trong tay cầm một tờ giấy.
Bạn Dương Dương, đây là danh sách tham gia thi bóng rổ nam của lớp mình cuối tuần sau, bạn sẽ tham gia chứ
Nữ sinh có phần mong chờ nói, nhiều người trong lớp cũng đánh ánh mắt nhìn sang, đa phần là ánh mắt mong chờ của nữ sinh.
Liễu Dương Dương tiếp nhận tờ giấy, trong lòng khổ sở.
Cô thì biết cái quái gì về bóng rổ đâu?
Đang định từ chối thì một giọng nói lạnh nhạt đã chen ngang vào, cắt đứt đường lui của cô.
Nếu cậu ta tham gia, tôi sẽ tham gia.
Thật sao?
Mấy người trong lớp vui mừng nhìn Nghiêu Ngạc Ly.
Hắn mặc dù bạo lực thành tính nhưng nói đến khả năng thể thao thì trong trường rất ít ai bằng. Mặc dù chưa thấy biểu hiện thế nào nhưng cũng đã nghe mấy tiền bối lớp trên kể lại.
Thế nên mọi người mới có biểu hiện như vậy.
Lát sau mọi người lại phóng ánh mắt cầu khẩn nhìn Liễu Dương Dương.
Ánh mắt đó khiến cô vô cùng mất tự nhiên.
Cô nhìn khuôn mặt trêu chọc của Nghiêu Ngạc Ly, trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã giận sôi gan rồi.
Hắn rõ rằng cố ý!
Không hiểu sao cô lại không muốn chịu thua hắn, không muốn bản thân thất bại trước mặt hắn.
Mình tham gia
Cô nói xong thì cả lớp liền hoan hô rung trời, ai cũng cảm kích nhìn cô giống như cô đã lập đại công to lớn gì đấy vậy.
Đồng ý xong Liễu Dương Dương mới hối hận.
Rõ ràng cô không biết chơi vậy vì sao lại đồng ý? Một chút tức giận cũng không chịu đựng được. Đây rõ ràng không phải là tác phong của cô.
Xem ra cô bị tính cách nguyên chủ ảnh hưởng không hề nhỏ a.
Trong lòng một trận phiền muộn, cô gục đầu xuống bàn không để ý nữa, đối với đầu sỏ họ Nghiêu kia thì thù hận lại tăng thêm một phần.
Nghiêu Ngạc Ly bên kia lại như cười như không nhìn vẻ uể oải của cô, trong lòng thư sướng.
Hắn quả thực rất khó chịu vì chuyện hôm trước, cứ có cảm giác như Liễu Dương Dương hố mình, gài bẫy mình phá bỏ nguyên tắc.
Vì thế mới có tình huống như vừa nãy, như vậy mới khiến hắn thoải mái 1 chút.
.........
Chỉ là người tính không bằng trời tính, hắn sau này sẽ hối hận muốn chết vì hành động ngày này của mình.
============
Sau khi bắt taxi đi về, Liễu Dương Dương không trực tiếp về nhà mà đi vào khu nhà thể thao cách đó không xa. Đây là một khu thể thao dành cho thanh thiếu niên luyện tập, ra vào phải nộp phí.
Vì hồi nhỏ nguyên chủ hay tập đánh tennis nên vào chổ này cô cũng không thấy xa lạ.
Cô trực tiếp đi vào sân bóng rổ, ở đấy đang có một nhóm người luyện tập.
Có muốn nhập cuộc không?
Một anh trai nói với cô, thấy cô lắc đầu thì hắn ta cười cười rồi tiếp tục chú ý trận đấu.
Liễu Dương Dương xách cặp đứng một bên nhìn.
Cô cũng không tình nguyện qua đây, nhưng cứ nghĩ đến trận đấu bóng rổ cuối tuần là đầu lại đau nhức nhối.
Tên khốn kiếp Nghiêu Ngạc Ly....
Tên oát con trời đánh kia....
Cô biết cho dù có mắng chửi hắn mấy ngàn lần cũng không thay đổi được sự thật là cô đã đồng ý tham gia. Đành hậm hực quan sát trận đấu tiếp.
Trong sân gồm 2 đội áo đỏ đen, đang tranh giành một quả bóng rổ. Một người trong đó khiến Liễu Dương Dương vừa nhìn liền kinh diễm.
Đó là một chàng trai rất đẹp, thậm chí không thể dùng đẹp để hình dung, phải nói là yêu nghiệt. Chàng trai kia khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, đôi mắt phượng tinh tế mà ôn nhu, mồ hôi chảy dọc trên má càng tăng thêm mỹ cảm. Thân hình cân đối cao 1m89 thuộc đội áo đỏ đang không ngừng né tránh như con cá chạch trong sân, ai cũng không giật được bóng trong tay người nọ, chỉ thấy hắn nhảy lên làm 1 cú Jump shot rất spectacular, bóng đã hoàn mỹ ghi điểm.
Liễu Dương Dương cũng không nhịn được trợn tròn mắt tán thưởng sự điệu nghệ trong cú nhảy kia.
Người đã đẹp trình độ chơi bóng lại càng khiến người khác ghen tị.
Trận đấu kết thúc trong tiếng kêu ai oán của nhiều người.
Đại thiếu gia a, cậu không thể nhường một quả nào cho bọn tôi sao?
Đúng đó, lần nào cũng ép người ta đến muốn khóc, cậu làm thế là ức hiếp người khác đấy, biết không hả?
Trình độ cỡ này thì còn ai dám đấu cùng nữa.....
Hừ hừ.....
.......
Hắn chỉ cười nhẹ từ chối cho ý kiến, bắt đầu dọn dẹp đồ đặc của mình rồi đi về.
Lúc đi qua Liễu Dương Dương, hắn chỉ mỉm cười một cái xem như chào hỏi.
Cô nhìn theo hắn, trong lòng hâm mộ đối với cú nhảy ban nãy vẫn chưa dứt.
Nếu cô có thể chơi như vậy vào cuối tuần sau há chẳng phải cái tên Nghiêu Ngạc Ly đó sẽ kinh ngạc lắm sao?
Vẻ mặt hắn sẽ thế nào? Mồm ngoắc ra? Mặt vặn vẹo? Kinh ngạc rớt quai hàm?
Nghĩ đến mà thấy hưng phấn cả người.
Nhưng tưởng tượng và hiện thực lại là 2 khái niệm khác nhau.
Liễu Dương Dương chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.(@@)
Bây giờ trong sân mọi người đã về hết, cô liền chậm chạp đi qua.
Cầm quả bóng rổ lên, trong lòng nhớ lại 1 cú Jump Shot ban nãy.
Xem thấy dễ làm mới khó.
Mười lăm phút sau, Liễu Dương Dương triệt để tuyệt vọng nằm thở hổn hển trên sàn.
Xem ra cô chỉ có thể đi làm nền cho Nghiêu Ngạc Ly mà thôi.
Thời gian chỉ có 1 tuần mà muốn chơi bóng hay, cô cũng không tự nhận mình là thiên tài đến mức biến thái đó.
Tư thế ném bóng không phải như vậy
Một giọng nói ôn hòa chậm rãi vang lên. Tiếp đó một bóng người tiến tới cầm thấy trái bóng bên cạnh Liễu Dương Dương, vô cùng điêu luyện thực hiện lại động tác ném.
Liễu Dương Dương hơi giật mình nhìn người mới xuất hiện.
Là chàng trai yêu nghiệt chơi bóng ban nãy.
Hiểu không?
Hắn hơi hơi mỉm cười hỏi.
A.... Không
Vậy làm lại
Lại một loạt động tác hoàn mỹ phô ra, mắt Liễu Dương Dương chợt lóe cũng không cố kị gì nữa, nhặt bóng bắt đầu luyện tập theo.
Hai bóng người một lớn một nhỏ thi nhau ném bóng vào rổ, vừa chỉ dạy vừa ném vô hình trung lại có một loại ăn ý hòa hợp.
Chàng trai nọ tên là La Tường, vì quên một ít đồ nên quay lại lấy, không ngờ lại thấy một màn tập bóng của cô, hắn không nhịn nên mới chỉ dạy một chút.
Lại không biết rằng, hành động vô tình này lại bắt đầu cho một cuộc tình không có lối thoát về sau.
.........