Khi cô nương kia ra, Nguyệt Băng đưa mắt nhìn đánh giá, cô nương này rất đẹp có thể nói là một mỹ nhân, so lúc mới gặp thì diễm lệ hơn, xinh đẹp không kém Hạ Nghi.
Đợi hai người vào chỗ ngồi, Nguyệt Băng lạnh giọng hỏi :
“ Ngươi tên gì ? ”
“ Tiểu nữ là Mộ Hàn Tuyết. ” Mộ Hàn Tuyết nhẹ giọng đáp.
“ Tại sao ngươi ở đây ? ” Nguyệt Băng gật đầu, lạnh lùng hỏi.
“ Mẫu thân mang trọng bệnh, nên mang người xuất sơn tìm mục sư. ” Hàn Tuyết ưu thương khi nhắc đến mẫu thân, trầm giọng đáp.
Nghe vậy, Hạ Nghi rất cảm động tấm lòng hiếu thảo của Hàn Tuyết, còn Nguyệt Băng gật nhẹ đầu, trong mắt xuất hiện một tia phức tạp nhưng cũng nhanh biến mất, tiếp tục hỏi :
“ Người thân của ngươi đâu ? ”
“ Chỉ có hai mẹ con ta, ta không có phụ thân, không có người thân. ” Hàn Tuyết cay đắng khi nhắc tới chuyện này.
Từ trước tới giờ chỉ có hai mẫu tử Hàn Tuyết sống nương tựa vào nhau trên Đông Hàn sơn. Ở đó sương mù quanh năm, ít người lui tới, nhưng đặc biệt ít yêu thú nên mẫu tử mới dễ sống. Còn người trên danh nghĩa phụ thân kia chưa từng gặp dù một lần, mỗi lần nàng hỏi phụ thân đâu? Thì mẫu thân nàng không nói dù một chữ, chỉ nói :
“ Sau này con sẽ biết. ”
Và đưa cho nàng một bức thư, nói khi nàng tròn mười sáu tuổi mới được xem. Nên về thân nhân của nàng, nàng không hề biết dù một chút. Và hai tháng nữa nàng sẽ biết tất cả về mình.
Khi nghe Hàn Tuyết nói, Nguyệt Băng khá bất ngờ về việc này, Hạ Nghi cũng không nói một mực im lặng, đau lòng thay cho Hàn Tuyết.
“ Ngươi có nguyện ý theo ta ? Trên con đường này đầy gian nan và rất nhiều nguy hiểm, có thể mất mạng. Ta sẽ không ép ngươi. ” Nguyệt Băng cũng nhẹ giọng nói, nhưng cũng có chút lạng lùng.
“ Ta đã nói. Chỉ theo mình ngươi dù có gian nan, nguy hiểm, dù mất mạng, ta vẫn theo. ” Hàn Tuyết dứt khoát nói.
“ Hảo. Ta là Băng Phong Nguyệt Băng. Kể từ đây ngươi sẽ theo ta. ” Nguyệt Băng cũng vui vẻ đáp ứng, nàng chấp nhận Hàn Tuyết theo thì không để nàng gặp nguy hiểm trừ khi nàng chết. Và chỉ đối với người của nàng thì nàng mới không lạnh lùng nữa.
Thấy Nguyệt Băng đồng ý cho Hàn Tuyết theo, Hạ Nghi rất vui vẻ, phóng vào nói :
“ Ta là Hạ Nghi, là nha hoàn của tỷ tỷ. Mười năm tuổi, còn ngươi? ”
“Ta cũng mười năm tuổi, hai tháng nữa ta sẽ mười sáu, ngươi phải kêu ta một tiếng tỷ tỷ. Mà ngươi sao kêu tiểu thư là tỷ tỷ ? ” Hàn Tuyết mỉn cười nhìn Hạ Nghi nói và cũng nghi hoặc nhìn Nguyệt Băng.
Thấy mình bị Hàn Tuyết nhìn chằm chằm, Nguyệt Băng cũng nhẹ nhành giải thích cho nàng :
“ Ta ép Hạ Nghi gọi vậy. Sao này ngươi cũng kêu ta là tỷ tỷ đi. Còn muội nữa lanh chanh không. ” Nguyệt Băng mắng yêu Hạ Nghi, làm nàng chỉ xấu hổ cười, nói:
“ Muội biết rồi. ” Rồi quay sang Hàn Tuyết nói :
“ Ừ. Phải kêu ngươi một tiếng tỷ tỷ rồi. Ta còn lâu lắm mới được mười sáu. ”
Thấy hai người có quan hệ rất tốt. Tuy là quan hệ chủ tớ, nhưng Nguyệt Băng đối xử như tỷ muội, Hàn Tuyết cũng vui vẻ đồng ý.
Hàn huyên một chút thì Nguyệt Băng lên tiếng, nói :
“ Mau dọn đồ rồi đi Băng Phong gia. ”
Thấy Nguyệt Băng nói vậy, Hạ Nghi nghi hoặc hỏi :
“ Đến đó là gì vậy tỷ ? Không phải chúng ta trốn đi sao ? Lỡ lão gia... ”
“ Ba ! ”
Hạ Nghi chưa nói hết bị Nguyệt Băng cóc đầu, nói :
“ Không phải chúng ta dọn đồ sao ? Đến đó, chỉ cần họ giải quyết Lang gia xong thì chúng ta liền đi. Dù phát sinh chuyện gì, chúng ta cũng không còn ở đó thì sao tìm được. Hiểu chưa ? ” Nguyệt Băng từ tốn giải thích nhưng có chút chán nản với tiểu muội muội này.
Khi nghe Nguyệt Băng nói xong, Hạ Nghi liền gật gật đầu chạy đi dọn đồ. Cũng chẳng có gì chỉ chút thứ rồi lại cho vào nhẫn không gian là xong, Hàn Tuyết cũng được Nguyệt Băng đưa cho một cái. Lúc khá ngạc nhiên, nhưng cũng cự tuyệt vì nó rất quý giá, nhưng cũng Nguyệt Băng ép nên đành nhận. Hạ Nghi cũng giống Hàn Tuyết khi Nguyệt Băng đưa chiếc nhẫn không gian.
Nhưng Nguyệt Băng cũng phát hiện trong nhẫn không gian của mình còn vài chiếc chưa dùng và cũng còn vài cái mà phụ mẫu để lại. Trong đó có một cái quả trứng ngũ sắc nhưng lại không biết là yêu thú gì. Họ chỉ nói là nhận nó làm sủng vật cho mình và cũng là quà của họ để lại để giúp nàng trên con đường cường giả, cũng đoán được nàng sẽ tìm họ.
Hàn Tuyết nghe hai nói, làm nàng nghi hoặc không hiểu gì, đành hỏi Nguyệt Băng :
“ Tỷ tỷ, người bỏ trốn ? ”
Khoé môi Nguyệt Băng giật giật, bất đắc dĩ nhìn Hàn Tuyết không biết nàng nghĩ đi đâu rồi.
Sau khi chuẩn bị xong, ba người cùng hướng Băng Phong gia đi tới.
Sau khi giải quyết xong Lang gia. Như họ đoán, gia chủ Băng Phong gia ở Mộc Phong thành liền báo cho các bá bá nàng biết, vì họ đã thông báo cho tất cả gia chủ Băng Phong gia nhỏ ở các thành trì khác biết. Nên các nàng sớm chuồn đi rồi.