Tuy rằng, thân thể của Nguyệt Băng này là phế vật nhưng đổi lại là tham học. Mỗi tối, Nguyệt Băng đều đến thư phòng của ngoại công mà tìm hiểu về huyễn lực của nơi đây và các nghề nghiệp khác nhau trên đại lục, nên có hiểu biết sâu rộng về nơi này. Nhờ vậy, Nguyệt Băng có thêm tiểu muội muội Hạ Nghi là Ma Pháp Sư Trung Hạ Ma Pháp cấp 1, có thể trị thương và tấn công, nhỏ hơn Nguyệt Băng một tuổi. Từ đó, hằng đêm cùng Nguyệt Băng đọc sách tìm hiểu học hỏi thêm, tăng cường kiến thức cùng kinh nghiệm cho bản thân.
Tuy vậy, nhưng đã khác trước vì đây là Nguyệt Băng thiên tài không phải Nguyệt Băng phế vật. Nên có thể tu luyện, không để bị khinh thường, khi dễ, vũ nhục mình hay gia tộc.
Theo như, muốn là ma pháp sư phải có tinh thần lực mạnh mẽ hay kiếm sĩ phải nhanh nhẹn chuẩn xác cũng phải có lực, còn chiến sĩ cần có cơ thể khoẻ mạnh và kiên trì. Theo như, Nguyệt Băng có ý trí kiên cường không chịu khuất phục, tự tin bản thân có thể, cũng nhanh nhẹn không kém, như lúc ẩn lúc hiện càng di chuyển quái dị hơn, cũng có sức khoẻ, từ nhỏ đến lớn chưa từng bệnh dù bị như thế nào ! ( vì là sát thủ cũng là ninja siêu đẳng ). Thế, Nguyệt Băng muốn tu luyện tam tu, nhưng sẽ từ từ.
Trước tiên sẽ là Ma Pháp Sư. Nguyệt Băng bắt đầu nhắm mắt lại tập trung tinh thần cảm nhận mọi nguyên tố xung quanh, từ từ có những chấm màu xuất hiện xung quanh mà tinh thần lực cảm nhận. Từ từ rõ hơn màu đầu tiên Nguyệt Băng thấy là màu đen - lực nguyên tố Ám là hệ mạnh nhất trong 7 nguyên tố. Lát sau, từ từ hiện lên màu khác không phải màu trước, màu vàng - lực nguyên tố Thổ, rồi lại từ từ sang màu khác là màu đỏ - lực nguyên tố Hỏa, lại 1 lần nữa sang màu khác nhưng hơn nhạt rồi lại đậm, chính là màu xanh - lực nguyên tố Phong. Không lâu sau lại thành màu khác, màu lam - nguyên tố Thủy. Rồi lại một lần rồi lại một lần nhưng không chuyển màu mà hoà hợp cùng các nguyên tố khác, có nguyên tố Thổ hoà hợp cùng nguyên tố Hỏa, nguyên tố Phong cùng nguyên tố Thủy lẫn vào nhau, còn có nguyên tố Ám tất cả hoà nguyện vào lẫn nhau, nhưng xuất hiện màu khác, màu tím - lực nguyên tố Lôi.
Không thể nào ngờ được ! Nguyệt Băng lại là Lục Hệ. Song hệ đã hiếm nhưng lục hệ còn hiếm hơn, có thể là không có và chỉ có 7 hệ. Tuy hơn thất vọng chỉ được lục hệ. Nhưng mà Nguyệt Băng cũng không phải kẻ tham lam, có hay không có đều được. Lục hệ cũng rất mạnh không yếu tí nào nha.
Vì thế, Nguyệt Băng muốn tu luyện thăng cấp nhanh chóng nên đóng cửa không cho ai vào, bất luận là ai ! Với nguyên nhân là tĩnh dưỡng không muốn bị phiền.
Nguyệt Băng ngồi xếp bằng trên giường để tay thả lỏng trên đùi, nhắm mắt lại đi vào ý thức. Xung quanh bắt đầu biến đổi xuất hiện lục sắc khác nhau, rất dày đặc nhiều vô số lục sắc. Như những chấm nhỏ, bằng hạt đậu cũng có to gấp mấy lần. Chỉ cần đưa tay vào và bắt lấy, cứ như thế trong ba canh giờ, xung quanh cơ thể Nguyện Băng có dị thường lạ, xuất hiện màu hổ phách bao bọc cơ thể Nguyệt Băng lại rồi từ từ nhạt dần rồi biến mất vào hư không, báo đã thăng đến cấp Sơ Hạ Ma Pháp cấp 4, sắp thăng thêm 1 bậc.
Cứ thế một ngày rồi lại một ngày rồi lại thêm một ngày... giờ đã là ngày thứ sáu. Nguyệt Băng đã tiến tới Đại Pháp Sư cấp 5 và sắp thăng cấp thêm 1 cấp nữa. Trong sáu ngày đã thăng đến bậc đó là thiên tài trong thiên tài, còn là yêu nghiệt hơn yêu nghiệt. Nhưng vẫn còn nhiều bí ẩn khác, không chỉ có ma pháp sư mà còn......
Sau khi xuống giường, Nguyệt Băng gặng dẻo cơ thể lại, bẻ tay xoay cổ gặp người và những bài tập cơ bản trước khi làm nhiệm vụ trước kia. Sau nhiều ngày không ăn không ngủ, chỉ nhắm mắt và ngồi đó mà không cảm thấy mệt mỏi mà thoải mái hơn khi mỗi lần thăng cấp tiến bậc.
Hầu như, cấp bậc càng cao có thể ít ăn ít ngủ mà có thể không ăn không ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần cũng thấy thoải mái vô cùng, không mệt mỏi ể oải. Nhưng cấp càng cao càng khó thăng cấp hơn.
Khi bước ra khỏi phòng đã thấy Hạ Nghi ở ngoài cửa, bèn hỏi:
" Hạ Nghi ! Đừng nói muội ở đây suốt ? " Nguyệt Băng nghi hoặc hỏi càng mong không phải.
" Dạ ! Tiểu thư ! " Hạ Nghi đã làm Nguyệt Băng thất vọng. Càng làm Nguyệt Băng cảm động khi có một nha hoàn như thế ! Nhưng từ giờ trở đi Nguyệt Băng nàng đã nhận thức, Hạ Nghi sẽ là tiểu muội của Nguyệt Băng nàng.
" Muội... ! Thôi, đi nghỉ đi ! " Nguyệt Băng chán nản nói, tuy biết Hạ Nghi cùng Nguyệt Băng có quan hệ vô cùng tốt nhưng tránh không được khó chịu vì trước giờ chỉ có Ngọc Huyền lo lắng quan tâm nên nhất thời không thích ứng được.
" Dạ ! "
" Khoan ! Ca ca ta đâu ? "
" Dạ ! Thưa tiểu.... " Hạ Nghi chưa nói hết đã bị Nguyệt Băng chặn lại.
" Gọi ta là tỷ tỷ hoặc Nguyệt Băng ! Không được nói nô tì tiểu thư nữa ! " Nguyệt Băng vô cùng khó chịu khi Hạ Nghi cứ một tiếng tiểu thư hai tiếng tiểu thư.
" Nhưng... " Hạ Nghi bị chấn động không nhỏ khi tiểu thư của mình yêu cầu như thế và cũng nhanh lấy lại bình tĩnh.
" Không nhưng nhị gì hết ! Cứ gọi thế ! " Nguyệt Băng cũng ngờ nha đầu lại cứng đầu thế.
" Không được.... " Lại bị Nguyệt Băng chặn họng không cho nói.
" Không nghe ? " Nguyệt Băng nheo mắt đầy nguy hiểm, cùng cái liếc sắc bén.
" Dạ ! Tỷ tỷ ! " Hạ Nghi nói mà mắt đã đỏ hoe.
Nhưng Hạ Nghi cảm thấy tiểu... À, tỷ tỷ đã thay đổi rồi ! Không yếu đuối, nhu nhược nữa, không nghe lời nữa, nói gì nghe nấy như trước ! Thay đổi hoàn toàn rồi ! Trở nên mạnh mẽ hơn, thông minh thì thông minh hơn, thích gì làm gì đều tự ý...đặc biệt là ánh mắt kia ! Lạnh lùng, sắc bén, uy nghiêm kia ! Càng khiến nàng cảm thấy sợ hãi !
" Tốt ! Ca ca ta đâu ? " Một lần nữa lập lại câu hỏi. Nguyệt Băng rất nhớ ca ca mình dù mới quen biết được ba ngày !
" Dạ ! Tỷ tỷ, thiếu gia đang ở đang ở đại sảnh cùng các lão gia ạ ! "
" Được ! Đi nghỉ đi ! " Dứt lời, Nguyệt Băng hướng đến đại sảnh mà đi.
Còn Hạ Nghi thì nghe lời Nguyệt Băng đi nghỉ, suốt sáu ngày không nghỉ mà chỉ ở đây canh cửa, không muốn bất kì ai làm phiền tỷ tỷ mình mà suốt một thời gian không nghỉ ngơi cho đành hoàng.
Bước vào đại sảnh đã thấy đại ca ca cùng các bá bá đang nói chuyện mà không khí u ám ảm đảm
" Có chuyện gì vậy, ca ca bá bá ? " Nguyệt Băng gương ra khung mặt dễ thương, đáng yêu nhất ra.
" Băng Nhi ! Muội ra ! " Ca ca nàng kích động chạy lại ôm Nguyệt Băng vào vào vòng tay ấm áp. Nguyệt Băng cảm thấy như có dòng suối nhỏ mà ấm áp đang chảy trong tim.
" Băng Nhi! Con khoẻ chưa ? " Đại cữu Băng Phong Viên Tịch ân cần hỏi thăm.
" Dạ ! Khoẻ ạ ! " Nguyệt Băng nhí nhảnh nói, giống như trước luôn vui vẻ trước mặt các bá bá, ca ca và những người khác. ( Người thân quen. )
" Tốt ! " Nhị cữu Băng Phong Phương Dân cũng yên tâm hơn, nhớ lại mà càng lo.
" Con cần gì nữa không ? " Tam cữu Băng Phong Luật cũng đỡ lo lắng hơn. Đây là đứa con của tứ muội để lại. Nên rất được thương yêu. Mà lại phẩm chất như thế. Haizz....
" Dạ ! Không ạ ! Hihi... " Nguyệt Băng ngây ngô cười càng làm tăng vẻ đẹp trẻ con, khiến bao người si mê.
" Giỏi ! Không phạt con không được mà ! " Ngũ cữu Băng Phong Dương Thiên tức giận nói vì lần đó mà nén chút xíu nữa là đào gốc chót rễ luôn cây đa trăm năm ấy. Vẫn sợ khi có chuyện gì với đứa cháu gái duy nhất này. ( còn ca ca nữa ! )
Ngũ cữu... Nguyệt Băng mếu máu, lần đó đâu phải nàng mà là Nguyệt Băng kia mà !
" Thôi ! Ngũ đệ tha cho Nguyệt Băng đi ! " Đại cữu Viên Tịch ra sức khuyên ngăn tha cho Nguyệt Băng.
Gật gật đầu. " Đại cữu người thật tốt ! Con yêu người ! " Đây là suy nghĩ của Nguyệt Băng.
" Đúng đó ! Lão ngũ tha cho Băng Nhi đi ! " Nhị cữu Phương Dân cũng lên tiếng giải vây cho Nguyệt Băng.
" Tha được thì tha đi ! " Tam cữu Phong Luật vẫn luôn bình tĩnh trước mọi tình huống.
" Con yêu cả người nữa, nhị cữu cả tam cữu nữa ! " Tiếng nói trong lòng Nguyệt Băng
" Tha gì mà tha ! Các huynh biết lần đó ta lo sợ thế nào không hả ? Xém chút nữa là Băng Nhi tử rồi đó ! Tỷ tỷ đã nói sao, các huynh có nhớ không hả ? " Ngũ cữu Dương Thiên vẫn nóng tính như trước và đang gầm gừ trong đại sảnh.
" Ta nhớ chứ ! " Viên Tịch ủ rũ nói.
" Muội ấy nhờ chúng ta chăm sóc, bảo vệ Băng Nhi ! " Phong Luật âm thầm tự tách bản thân không lo cho tốt cho Nguyệt Băng. Còn Phương Dân và ca ca nàng lâm vào trầm tư.