Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, rốt cuộc Hàn Ninh phải mở lời, giọng cầu xin:
“Hứa Mặc, anh đừng như thế.”
Anh nhìn sâu vào mắt cô:
“Là em ép tôi trước”.
Sau đó cúi đầu xuống hôn cô. Nhưng Hàn Ninh lại nghiêng đầu tránh né.
Cô biết kết quả sẽ là như thế này, cô biết ngày này thế nào cũng xảy ra.
Hứa Mặc sẽ lấy cô, anh vì trách nhiệm sẽ kết hôn với cô, một cuộc hôn
nhân mà cô không muốn, và anh cũng vậy.
“Nhưng em không muốn lấy anh” - Cô nhỏ giọng nói, cố gắng không để nước mắt tràn ra - “Em không muốn chúng ta kết hôn”
Cảm giác được anh dừng tất cả động tác lại, Hàn Ninh lại vô tình ném ra một quả bom mà bản thân cô cũng không biết:
“Anh hãy coi như đêm hôm đó chưa xảy ra chuyện gì đi!”
“Em nói cái gì” - Anh ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói không mang theo chút cảm xúc - “Em nhắc lại lần nữa!”
Dường như cảm giác được tâm trạng anh đang biến hóa theo chiều hướng xấu, Hàn Ninh cũng không dám nhắc lại, cô chỉ nhắm mắt không nhìn anh.
Vài giây sau, trên môi có cái gì mềm mại cọ sát, sau đó luồn vào trong
miệng khiến cô phải mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của
anh.
Anh lại hôn cô, nụ hôn dịu dàng mà sâu sắc, mãnh liệt và dài lâu. Lúc Hứa Mặc buông môi cô ra, anh nhẹ nói, bằng giọng trầm trầm
khàn khàn khiến cô mê hoặc:
“Tiểu Ninh, em không yêu tôi sao?”
Hàn Ninh mờ mịt nhìn anh, nhìn gương mặt gần trong gang tấc mà ngày nào cô
cũng nghĩ đến. Không yêu anh sao? Là sao có thể! Cô yêu anh vô cùng, yêu anh một cách hèn mọn. Cô yêu anh đến mức luôn lo được lo mất, không dám thổ lộ với anh, chỉ sợ không được kết quả như mọng đợi anh lại rời xa
cô. Yêu anh, cam tâm tình nguyện chỉ làm thanh mai của anh, đau đớn nhìn anh đi bên cạnh cô gái khác, chỉ cần được bên cạnh anh là đủ. Yêu anh
như thế, nên mới không muốn để anh không được hạnh phúc, không muốn anh
phải trịu trách nhiêm lấy người mà anh không yêu.
Anh hiểu được không?
Hàn Ninh nhắm mắt, lắc đầu.
Yêu anh, nhưng phải nói dối anh.
Hứa Mặc nhìn hành động của cô cũng không giận, anh chỉ nâng cằm cô lên để nhìn thẳng vào mắt anh:
“Em nói dối” - Anh phán xét - “Em thích tôi!”
Hàn Ninh liều mạng lắc đầu, mở miệng:
“Hứa Mặc, em không thích anh, anh đừng đoán mò”.
Anh không nói gì, chỉ nhìn thật sâu vào mắt cô, đôi mắt đen láy như có ma
lực, lát sau anh mới nhếch miệng cười, nụ cười trầm trầm khiến cả người
anh run lên:
“Nhưng anh thích em!”
Đầu nổ tung một tiếng, cô không suy nghĩ được gì nữa, chỉ ngơ ngác nhìn anh, thầm hỏi, Hứa Mặc, anh nói cái gì?
“Anh yêu em, Tiểu Ninh” - Anh nhắc lại, chân thành nhìn cô - “Yêu em từ rất lâu, rất lâu rồi”.
“Anh nói dối” - Cô thì thào, cố gắng nói ra từng chữ - “Anh đừng gạt em”
“Anh không thế”.
“Anh chỉ lấy cớ để thuyết phục em kết hôn với anh thôi” - Cô nói, bằng giọng kiên quyết nhất có thể - “Cho dù anh làm cách nào thì em cũng không lấy anh đâu”
Hứa Mặc im lặng nhìn cô, ánh mắt đen tối sâu không thấy đáy, lát sau anh mới thở dài:
“Được, anh không ép em kết hôn với anh” - Không đợi cô thở phài nhẹ nhõm, anh
lại nói tiếp - “Nhưng từ bây giờ anh sẽ theo đuổi em”.
“..”
“... ...”
Hàn Ninh rốt cuộc chịu không nổi hét lớn:
“Hứa Mặc, anh không hiểu hay giả bộ không hiểu, em đã nói anh không cần phải chịu trách nhiệm, hãy coi chuyện hôm đó như không có gì đi, anh rốt
cuộc còn muốn dày vò đến mức nào nữa?”
Hứa Mặc bất đắc dĩ nhíu mày, đây là hành động quen thuộc của anh mỗi lần cô tùy hứng làm sai chuyện:
“Anh không dày vò, Tiểu Ninh” - giọng anh dịu dàng - “Anh chỉ không hiểu,
anh thích em, em cũng thích anh, vì sao em không muốn hai chúng ta tiến
thêm một bước nữa?”
Anh thích cô?
Hàn Ninh không có cách
nào hình dung nổi tâm trạng cô lúc này, vui sướng vì được anh tỏ tình?
Không có. Cô lúc này không hề vui vẻ một chút nào, nếu như lời này anh
nói từ một tuần trước, cô có khả năng sẽ tin, nhưng hiện tại trong đầu
cô chỉ nghĩ đến anh vì muốn chịu trách nhiệm với cô mà nói những lời này thì tim cô lại đau nhói.
Hứa Mặc tốt như vậy!
“Hứa Mặc,
anh không cần như thế, cho dù đó là lần đầu tiên của em nhưng xã hội bây giờ rất thoáng” - Cô cố gắng tìm từ để cả hai có tiếng nói chung -
“Trinh tiết hay cái gì đối với em cũng không quan trọng lắm đâu”
Anh kinh ngạc nhìn cô, khó hiểu hỏi:
“Tiểu Ninh, em nói cái gì thế?”
Cô nhắc lại: “Em nói trinh tiết đối với em không quan trọng!”
Anh nhìn cô với đôi mắt kì lạ:
“Chuyện này thì có liên quan gì tới trinh tiết?”
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, sau đó anh dường như hiểu ra cái gì, bật cười:
“Tiểu Ninh, em suy nghĩ cái gì vậy?”
Sau đó cúi đầu xuống, mặt chui vào hõm vai cô, cả người run run. Hàn Ninh bực mình nói:
“Anh cười cái gì?”
Anh không trả lời cô, chỉ tiếp tục cười, tiếng cười kìm ném trầm trầm khiến cô không hiểu sao lại đỏ mặt.
Không biết đợi bao lâu, đến lúc anh không cười nữa, Hàn Ninh tưởng anh đã ngủ quên đi thì bên tai lại có tiếng nói:
“Tiểu Ninh, đêm đó chúng ta không là gì cả”.
Chúng ta không làm gì cả!
Cô ngây ngẩn cả người.
Anh nói cái gì?
Hai người không là gì cả???? Làm sao có thể!!
Ngày hôm đó khi cô tỉnh dậy thì hai người cùng nằm trên một chiếc giường,
đều không mặc quần áo, cô rõ ràng còn cảm thấy thắt lưng và đùi đau xót, mỏi nhừ. Ngay cả trên vai cô cũng có dấu hôn nữa. Anh nói hai người
không làm gì cả thì cô sẽ tin sao?
Dường như cảm giác được cô không tin, anh khẳng định bằng giọng chắc nịch:
“Là thật!”
Hàn Ninh lăng lăng nhìn trần nhà, không hiểu chuyện gì, anh lại nói:
“Em nghĩ anh cầm thú đến mức đó cơ à?”
“Vậy... vì sao...em...anh...”
“Hôm đó em uống quá nhiều bia, nôn hết ra cả người anh, chẳng lẽ lại để mặc
thế mà ngủ hả?” - Anh trầm ngâm, truyệt đối không thừa nhận rằng mình có tư tâm - “Quần áo của anh ở đó đã mấy năm không giặt rồi, rất bẩn”.
Cô im lặng tiêu hóa nhưng lời anh nói, một lát sau mới hỏi:
“Em rõ ràng còn cảm thấy thắt lưng rất đau mà...”
“Chuyện đó hả?” - Anh cười sung sướng - “Đêm đó em quấn lấy anh quá chặt, lại
không chịu thành thật, sau đó đụng vào bàn...em đừng nói là không nhớ gì cả nhé?”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, anh thở dài:
“Ngày hôm đó em làm anh ngạc nhiên cực kì”.
Hàn Ninh cố nhớ lại đêm đó đã xảy ra chuyện gì, trong đầu lại là cảnh tượng cô chủ động hôn anh. Anh kinh hách cũng là chuyện bình thường! Đến cô
còn hoảng sợ không dám nhớ tới nữa là...
Cũng may là đêm hôm đó hai người không làm gì, nếu không... từ từ!
“Anh nói đêm đó không xảy ra chuyện gì??”
Nhìn anh gật đầu, cô lại nói:
“Vậy vì sao còn bắt em lấy anh???”
Nhìn biểu tình vặn vẹo của anh, Hàn Ninh cố sức đẩy anh ra khỏi người mình:
“Anh có cảm thấy mình vô lí không hả?”
Hứa Mặc tức giận xuay người lại tiếp tục đè lên người cô:
“Em còn hỏi anh? Em đi xem mắt là chuyện gì xảy ra?”
Không đợi cô trả lời anh tiếp tục nói:
“Anh cho em thời gian ba ngày, còn tưởng em thành thật ở nhà, ai biết được
lại đi xem mắt? Cái tên đồng tính kia thì có điểm gì tốt? hắn hơn anh ở
điểm nào hả? Trả lời anh!!”
“Em cũng đâu có muốn đi” - Cô nhỏ giọng nói.
“Cái gì mà không muốn đi!” - Anh càng nghĩ càng tức giận - “Rõ ràng mẹ em
nói em muốn chủ động xem mắt! cái gì mà gia thế tốt, nhân phẩm không
tồi, tốt nghiệp đại học Havard, lại còn tự kiếm tiền. Hừ, người ta cũng
chẳng có hứng thú với em!”
Cô thẹn quá thành giận hét lên:
“Liên quan gì đến anh? Em đi xem mắt hay không thì liên quan gì đến anh! Quát em làm gì? ưm..”
Hứa Mặc tức giận chặn cái miệng khiến anh khó chịu kia lại, dứt khoát không để cô nói nữa.
Em cái đồ không chịu trách nhiệm! Rõ ràng nói yêu tôi, không muốn rời xa
tôi. Thế mà lại còn bỏ trốn, tắt điện thoại. Bây giờ còn đi xem mắt nữa, em muốn tôi tức chết phải không? Hả?
Anh càng nghĩ càng không cam lòng, cắn mạnh một cái vào môi cô, trong miệng tràn ngập vị máu.
“Ưm...m..” - Hàn Ninh cố sức đẩy cái người kia ra, nghiến răng - “Anh là chó hả...”
Còn không đợi cô nói hết, miệng tiếp tục bị chặn lại.
...
Hứa Mặc buông môi cô ra, liếm nhẹ môi dưới vì bị cắn mà sưng lên, nhìn cô
gái mơ màng thở dốc dưới thân mình, anh thở dài, nhẹ giọng:
“Anh thích em, Tiểu Ninh”
Rốc cuộc cũng có ngày này. Hứa Mặc thỏa mãn thở dài, vùi đầu vào hõm vai
cô, nhắm mắt lại. Cuối cùng cũng có ngày anh có thể nói ra ba từ này với cô. Không sợ gì cả.
Nói anh nhát gan cũng được, nói anh hèn mọn
cũng được. Nhưng anh đã từng rất sợ, rất sợ khi thổ lộ ra ba từ này cô
lại không gần gũi với anh như trước. Cũng sợ cô sẽ xa lánh anh.
May mắn, may mắn cô cũng thích anh. May mắn tình cảm của anh không rơi vào đường cùng...
“Hàn Ninh, em phải chịu trách nhiệm” - Anh nhẹ giọng nói.
“Trách nhiệm gì” - Cô nói - “Em nợ anh cái gì?”
“Có” - Anh khẳng định, như đinh đóng cột - “Em nói thích anh, cho nên phải chịu trách nhiệm”
Mặt cô đỏ lên, từ mặt cho đến tận cổ: “Em nói khi nào?”
“Không nhớ?” - Anh cười nhẹ - “Vậy anh nhắc cho em nhớ. Đêm hôm đó em chủ động hôn anh, nói em thích anh, nói rất đau khổ...”
“Không nói nữa” - Hàn Ninh bịt miệng anh lại, mặt đỏ bừng - “Không được nói nữa”.
Hứa Mặc mím môi gật đầu, cúi người xuống ôm chặt eo cô, thở dài. Hai người
im lặng cảm nhận bầu không khí hiếm có này, cho đến khi... có cái gì
cưng cứng...
Cô giật giật người, không đồng ý nhìn anh:
“Anh...”
“Phản ứng bình thường thôi” - Anh vô tội nhìn cô, cánh tay càng siết chặt - “Cho anh ôm một chút là được rồi”
Hàn Ninh im lặng nhìn anh.
Anh vô tội nhìn lại cô.
Cuối cùng cô thở dài, nằm im không nhúc nhích.
Nhưng chưa được bao lâu thì điện thoại rung. Cả hai người quay lại nhìn điện thoại, rồi nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ.