Tùy An Nhiên chưa qua đào tạo chuyên nghiệp, cũng không có kinh nghiệm gì về phương diện này, càng không có kỹ xảo lồng tiếng gì đó. Cho nên lần đầu tiếp xúc, hết thảy đều nhờ vào bản năng.
Giọng nói của cô rất hay, không có quá nhiều kỹ xảo, mang theo nét tao nhã nhẹ nhàng. Thanh sắc êm dịu, giọng nói tuyệt đẹp. Nếu như muốn tìm một từ để hình dung thì chính là một viên ngọc quý, tươi mát như cơn gió lướt nhẹ giữa rừng núi, lay động không ngừng.
Lục Dập Phương nghe đến gật đầu liên tục, giọng nữ chính lần này mà anh muốn chính là như vậy.
Nhưng nếu phải nói đến khuyết điểm thì đó chính là cô không đủ nhập vai... Cái này không có vấn đề gì, cứ giao cho Ôn Cảnh Phạm để cậu ta từ từ chỉ bảo là được.
Ngón tay của Ôn Cảnh Phạm đỡ lấy cằm, ngón trỏ đặt nhẹ trên môi, cách lớp kính cách âm chăm chú quan sát Tùy An Nhiên, anh khẽ chau mày, tìm ra khuyết điểm thứ hai của cô.
Tạm thời anh vẫn chưa nhận thấy sự đa dạng trong giọng nói của cô.
Một diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, có thể chuyển đổi giọng nói một cách rất tự nhiên, biến đổi linh hoạt qua từng vai diễn. Giọng nói của cô rất hay nhưng lại thiếu đi sự linh hoạt trong đó.
Nhưng mà anh cũng không cần cô quá chuyên nghiệp, dẫu sao quỹ đạo cuộc sống của cô cũng sẽ không vì một lần lồng tiếng mà tiến vào vòng này.
Nghĩ xong, anh liếc mắt nhìn sang Lục Dập Phương đang hài lòng mà cười híp mắt hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Lục Dập Phương đang đeo tai nghe nên không nghe thấy, nhưng nhận ra Ôn Cảnh Phạm đang nhìn mình thì quay đầu lại, lập tức gật đầu: “Rất tốt, là giọng nói mà mình cần.”
Âm thanh bên ngoài trực tiếp được truyền vào trong, Tùy An Nhiên đang đọc lời thoại thì bị cuộc trò chuyện của hai người họ cắt ngang, cô ngẩng đầu nhìn lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt bình thản của Ôn Cảnh Phạm.
Ôn Cảnh Phạm cười khẽ, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ, anh tháo tai nghe ra đứng dậy, hướng Lục Dập Phương giơ quyển kịch bản trong tay lên: “Vừa hay tôi cũng đang ở đây, tôi sẽ vào trong đó thử giọng để đạo diễn lục nghe thử hiệu quả.”
Lục Dập Phương đương nhiên vui mừng còn không kịp.
Tùy An Nhiên vốn còn đang do dự, lúc này nên tính là kết thúc thử giọng hay là đang tiến hành đây nhỉ? Cô nên đi ra ngoài hay nên tiếp tục đứng đây đợi lệnh?
Trong lúc cô vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng thì Ôn Cảnh Phạm đã dứng dậy, thân hình anh cao lớn, vóc dáng thẳng tắp, cộng thêm bộ quần áo màu tối mà anh yêu thích, trông anh càng có vẻ gầy hơn.
Anh quay người nhìn cô, làm một động tác tay “Chờ một chút”, sau đó liền đi vào phòng thu.
Ôn Cảnh Phạm đẩy cửa bước vào, sau đó xoay người lại đưa tay đóng cửa.
Trong phòng thu, ngoài micro dùng để thu âm, tai nghe ra thì còn có vài chiếc ghế chân cao.
Anh kéo ghế ra ngồi xuống, thấy cô vẫn đang đứng, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, khẽ cười: “Bây giờ không phải là lúc dạy học, em ngồi đi, tôi cùng em đối thoại vài đoạn.”
“Đối thoại?” Tùy An Nhiên há hốc mồm, tiến triển nhanh như vậy sao...
Ôn Cảnh Phạm “Ừ” một tiếng, cười nói: “Không muốn sao?”
Tùy An Nhiên lắc đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài qua tấm kính, tháo tai nghe xuống cầm trong tay: “Em không có sức chống cự đối với giọng nói của anh...”
“Tôi biết.” Anh cười, ngước đầu lên nhìn cô, đem cuốn kịch bản trong tay mình đưa cho cô: “Nghe thêm vài lần rồi sẽ quen thôi.”
Cái này... có nghe thêm bao nhiêu lần thì cũng không quen được đâu, Thời Ngộ đại nhân à.
Ôn Cảnh Phạm đợi cô cầm cuốn kịch bản anh vừa đưa thì đưa tay rút lại cuốn kịch bản trong tay cô. Do đã cầm một thời gian dài, nên trên đó vẫn còn lại chút hơi ấm.
Anh khựng lại giây lát, im lặng đưa mắt nhìn cô. Cô đang nghiên cứu lời thoại, hàng lông mi dài rũ xuống, che đi đôi mắt sáng ngời như ánh trăng.
Một màn này, nếu như không có tên nhóc đáng ghét ngồi ở bên ngoài quấy rầy thì chắc chắn đây sẽ là một khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp.
Ôn Cảnh Phạm nhàn nhạt liếc nhìn Lục Dập Phương đang phát ra tin tức hóng chuyện, anh co một chân lên gác lên ghế, lật đến trang lời thoại vừa đưa cho cô.
Là một đoạn tâm tình dây dưa trong đau khổ của hai nhân vật chính.
Lời thoại là-----
Nam chính Yến Tư Kỳ: “Cho đến giờ phút này, ta mới lĩnh hội được ý nghĩa sâu sắc của câu nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai.”
Nữ chính Mục Thính Hạ: “Chàng tìm ta suốt cửu thế, có từng nghĩ sẽ từ bỏ?”
Yến Tư Kỳ: “Chưa từng. Vào lúc nàng thay ta gánh chịu kiếp nạn tiên ma, khiến hồn phi phách tán, ta liền cố chấp phải tìm bằng được nàng, trả lại nàng một tia sinh khí. Ta tìm suốt ngàn vạn năm, may mà duyên phận chưa tận, dưới cơ duyên xảo hợp có được một đóa Bạch liên, ta mới biết được hồn phách của nàng đang ở đây. Nếu như quay trở lại lần nữa, ta vẫn nguyện hao hết tu vi, quay lại thời kỷ Thượng cổ độ kiếp cho nàng. Nàng hóa thành Bạch Liên, ta ban cho nàng tiên trì, ban cho nàng tiên cốt. Nàng tái thế thành phàm nhân, ta liền hạ phàm tìm nàng. Sau khi tìm được nàng ta sẽ làm một người phàm, cùng nàng đi hết quãng đời này, đợi nàng chuyển thế. Chỉ cần hồn phách nàng vẫn còn ở trên thế giới này, ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
Mục Thính Hạ: “Nếu như có một ngày, chàng luân hồi chuyển thế, thì ta sẽ đến tận chân trời góc bể, tìm chàng cửu thế, cửu chuyển đăng tiên.”
Tùy An Nhiên biết bộ phim này, đây là một bộ phim truyền hình được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết tiên hiệp cùng tên mới nhất với tên gọi “Cửu chuyển” của tác giả nổi tiếng “Trường An đợi quân đến“.
Bộ phim kể về thời kỳ Thượng cổ, thiên địa hỗn độn, tiên ma đại chiến, đao kiếm xé trời, vạn vật chìm vào bóng tối. Thượng cổ đại thần Thính Hạ vì đổi lấy một tia thắng lợi cho Tư Kỳ nên đã đi phong ấn ác ma, chính vì vậy mà nàng đã nhiễm phải ma tính. Sau Tư Kỳ bất đắc dĩ phải dùng thần kiếm Cửu chuyển tiêu diệt nàng, khiến nguyên thần bị hủy, hồn phi phách tán.
Trải qua ngàn vạn năm, hồn phách còn sót lại của nàng cuối cùng đã có một tia hy vọng, từ đó nàng có được ý thức, nương nhờ vào một đóa Bạch Liên để tu luyện.
Sau gặp được Tư Kỳ vẫn luôn tìm kiếm hồn phách của nàng suốt ngàn vạn năm, cửu sinh cửu tử, chín lần luân hồi, chàng hao hết tu vi độ nàng thoát cốt thành tiên, cửu chuyển bất diệt.
Mặc dù Tùy An Nhiên chưa xem đến kết cục, nhưng bởi vì nỗi tương tư, tuyệt vọng thấm trong từng con chữ, nên cô chỉ lật vài trang liền chậm chạp không dám đọc tiếp.
Thực tế cùng tình cảm mà cô từng trải càng khiến người ta ghi lòng tạc dạ hơn cả câu chuyện trong cuốn sách này, nếu như kết cục của hai nhân vật chính không được hạnh phúc bên nhau thì cô sẽ đau lòng chết mất.
“An Nhiên?”
Tùy An Nhiên khôi phục lại tinh thần, vô thức cụp mắt xuống che đi cảm xúc nơi đáy mắt, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, nét mặt đã trở lại như cũ: “Bắt đầu rồi sao?”
Ôn Cảnh Phạm gật đầu, đeo tai nghe vào, thấy cô đã chuẩn bị xong thì nhìn vào kịch bản bắt đầu đọc: “Cho đến giờ phút này, ta mới lĩnh hội được ý nghĩa sâu sắc của câu nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai.”
Anh ngắt câu hợp lý, câu nói “Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai” trong kinh Phật được anh nói chậm lại, mang theo vài phần âm u mênh mông của thời Thượng cổ, âm sắc được đè thấp, giọng nói trầm ổn, giống như ánh tịch dương cuối cùng còn sót lại nơi cuối đường chân trời, nhu hòa ấm áp, nhưng vẫn có chút phiền muộn cùng thê lương.
Tùy An Nhiên bị âm thanh của anh làm cho chấn động, thật lâu không thể lấy lại tinh thần. Cho đến khi anh nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô nhắc nhở, cô mới bối rối che đi vẻ kinh động nơi đáy mắt, đọc tiếp lời thoại của cô.
Nghe giọng nói của anh tại phòng thu âm, có cảm giác còn rung động hơn cả giọng nói đã qua xử lý.
“Chưa từng.” Giọng nói của anh lại hạ thấp xuống, dừng lại giây lát, mới tiếp tục nói: “Vào lúc nàng thay ta gánh chịu kiếp nạn tiên ma, khiến hồn phi phách tán, ta liền cố chấp phải tìm bằng được nàng, trả lại nàng một tia sinh khí.”
Ở nơi ngắt câu, âm thanh của anh trầm bổng, để lại một chút khoảng không, sau khi chuyển giọng càng thêm dịu dàng: “Ta tìm suốt ngàn vạn năm, may mà duyên phận chưa tận, dưới cơ duyên xảo hợp có được một đóa Bạch liên, ta mới biết được hồn phách của nàng đang ở đây. Nếu như quay trở lại lần nữa, ta vẫn nguyện hao hết tu vi, quay lại thời kỷ Thượng cổ độ kiếp cho nàng. Nàng hóa thành Bạch Liên, ta ban cho nàng tiên trì, ban cho nàng tiên cốt. Nàng tái thế thành phàm nhân, ta liền hạ phàm tìm nàng. Sau khi tìm được nàng ta sẽ làm một người phàm, cùng nàng đi hết quãng đời này, đợi nàng chuyển thế. Chỉ cần hồn phách nàng vẫn còn ở trên thế giới này, ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
Tùy An Nhiên chỉ nghe nửa câu đầu và cuối, nội dung ở giữa cô đã hoàn toàn thả hồn theo anh... Cô chỉ biết âm thanh của anh hay đến nỗi cô không thể bình tĩnh được, nhưng mà lúc này... cũng không phải là lúc tốt nhất để reo hò khen hay.
Cô không nhịn được liếc nhìn Ôn Cảnh Phạm, một tay anh đè chặt tai nghe, một tay cầm kịch bản, chân duỗi thằng ra trước, không hề giống như cô cả người luôn trong trạng thái căng thẳng. Ngược lại, tựa hồ đây mới là nơi để anh thả lỏng, chỉ cần anh mở miệng, nơi đây chính là thế giới của anh.
Ngồi nhìn anh lồng tiếng, cô có thể quan sát rõ từng biểu cảm nhỏ nhặt của anh, có thể chú ý những hành động tùy ý của anh, có thể thông qua tai nghe nghe được tâm tình trong giọng nói ấy... Khiến cho con tim cô dần trở nên mềm mại, run rẩy không thôi.
Đây có lẽ cũng chính là nguyên do mà cô không thể từ chối được, muốn tận mắt nhìn dáng vẻ của anh khi tham gia lồng tiếng.
Bây giờ đã nhìn được rồi, quả thật là không có kinh diễm nhất chỉ có kinh diễm hơn thôi.
Kết quả của việc luôn bị anh làm cho thất thần chính là cô không theo kịp tiết tấu. Cô che mặt xin lỗi: “Em xin lỗi...”
“Bình thường mà thôi, những diễn viên cùng lồng tiếng với Thời Ngộ đều bị cậu ta đánh bật ngay lập tức, nhưng mà cô cũng nên thu lại chút đi... Ngoài tôi là người biết chuyện ra thì còn có nhân viên âm thanh ở đây nữa đấy.” Dứt lời, Lục Dập Phương liền cười lớn, ngồi xem náo nhiệt.
Ôn Cảnh Phạm khó có được lúc không có lên tiếng ngăn lại, anh tháo tai nghe xuống, sau khi dùng khẩu hình không tiếng động nói một câu “Chờ một chút” với cô, liền đứng dậy rời đi. Một phút sau anh quay lại, trên tay đã có thêm hai chai nước suối.
Anh vặn nắp ra, đưa cho cô: “Lời thoại cuối cùng, em hãy dịu giọng lại một chút. Còn về tốc độ nói, đến lúc đó còn phải xem lại khẩu hình của nữ chính mới quyết định, nên bây giờ em cứ phát huy tùy ý là được.”
Tùy An Nhiên uống một hớp nước, nước có chút lạnh, vừa hay có thể giúp cô làm dịu đi cảm giác khô nóng trong lòng.
Sau khi uống thêm vài hớp, cô đóng nắp lại để sang một bên, dùng ngữ khí và tốc độ khác đi để đọc nốt lời thoại cuối cùng.
Ôn Cảnh Phạm cúi đầu đọc kịch bản, nhưng vẫn chú ý đến từng động tác của cô. Thấy cô phát huy ngày càng tốt thì lên tiếng: “Chính là vậy, cơ bản nhất vẫn là phải phát âm rõ ràng, lúc ngắt câu không nên vội vàng, sau khi nói câu “thì ta” thì hãy dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp “sẽ đi đến chân trời góc bể“. Em thử lại lần nữa đi.”
“Nếu như có một ngày, chàng luân hồi chuyển thế, thì ta, sẽ đi đến chân trời góc bể, tìm chàng cửu thế, cửu chuyển đăng tiên.”
Ôn Cảnh Phạm siết chặt chai nước suối, uống một hớp rồi gật đầu, làm mẫu nói: “Tìm chàng cửu thế, cửu chuyển đăng tiên.”
Giọng nói của anh dịu dàng, trầm thấp, tám chữ này thốt ra từ miệng anh thì càng thêm thâm tình triền miên.