Cung Viễn Hàm liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng chưa lên tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng đầy ý cười, nhẹ nhàng ôn nhu.
Vu Thịnh Bạch liếc mắt nhìn Cung Viễn Hàm một cái, chọn mi nói:“Đã có những lời này của Cung nhị thiếu, ta đây cũng yên tâm.” Nếu Cung Viễn Hàm dùng Mạt Nhất dẫn dụ Ái Đức Ngự Thư ra, hẳn là Mạt Nhất tạm thời sẽ không bị nguy hiểm.
Nghĩ vậy, hắn liền yên lòng, lấy từ trong người ra một hộp thuốc mỡ, đưa cho Vu Thịnh Ưu:“Tiểu sư muội, nghỉ ngơi cho tốt đi, bạch ngọc cao này cho muội dùng, mỗi ngày bôi vài lần, miệng vết thương sẽ không lưu lại vết sẹo.”
“Vâng, cám ơn sư huynh.” Vu Thịnh Ưu nhận lấy thuốc mỡ, cười nói cảm ơn.
Vu Thịnh Bạch lại chắp tay nhìn Cung gia huynh đệ, nói tiếng cáo từ, liền xoay người ra khỏi phòng.
Vu Thịnh Bạch đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Vu Thịnh Ưu cùng Cung gia hai huynh đệ.
Vu Thịnh Ưu tựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nàng nhìn Cung Viễn Hàm bên giường nói:“Viễn Hàm, ngươi đừng khó xử Mạt Nhất.”
Cung Viễn Hàm nhìn nàng cười:“Hắn đâm ngươi một kiếm, ngươi cư nhiên không tức giận đi độc chết hắn, ngược lại muốn ta tha hắn? Ngươi biến thành hào phóng như vậy từ khi nào?”
Vu Thịnh Ưu nhếch miệng cười cười, chọn mi nói:“Ta không phải hào phóng, ta là thương hại hắn, ngươi nghĩ xem a, nếu ta tự mình đi báo thù, cùng lắm cũng chỉ độc chết hắn, nhưng hắn rơi vào tay ngươi, chậc chậc…… Ai, có chết cũng không được đầu thai.”
Cung Viễn Hàm cau mày nhìn nàng:“Ở trong mắt ngươi, ta chính là người lấy việc tra tấn kẻ khác làm vui sao?”
“Ách?” Chẳng lẽ không đúng sao?
Khuôn mặt tươi cười của Cung Viễn Hàm chậm rãi lạnh đi:“Ở trong mắt ngươi, ta là người tàn nhẫn như vậy sao?”
“Ách……” Tàn nhẫn dường như không đủ để hình dung Viễn Hàm đi.
“Đại tẩu……” Cung Viễn Hàm lên án nhìn nàng, tuấn dung chói mắt mang theo một tia cười yếu ớt:“Hóa ra, ngươi coi ta là người như vậy .”
“Không phải, không phải!” Vu Thịnh Ưu giật mình, cuống quít xua tay, giải thích:“Ta chưa nói gì cả , ta không có ý đó.”
“Nhị đệ không khó chịu.” Cung Viễn Tu mở to mắt, vẻ mặt đơn thuần đưa tay sờ sờ tóc Cung Viễn Hàm.
“Ta thực không phải có ý đó.”
“Vậy ngươi có ý gì?” Thanh âm hắn như có áp lực , trở nên trầm thấp.
“Ý ta là, ta tàn nhẫn, ta tất nhiên muốn độc chết hắn, Mạt Nhất giao cho ngươi là sự nhân từ lớn nhất với hắn, là kết cục tốt nhất của hắn!” Vu Thịnh Ưu nói xong còn dùng sức gật gật đầu:“Ta nói chính là ý này.”
Cung Viễn Hàm gục đầu xuống, nhẹ giọng hỏi:“Vậy đại tẩu, cho dù ta xử trí Mạt Nhất như thế nào, ngươi cũng sẽ không có ý kiến đi?”
“Hoàn toàn không có ý kiến!” Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu, chỉ cần hắn đừng dùng loại ánh mắt ưu thương này nhìn nàng, hắn nói cái gì cũng đều được.
“Thật tốt quá.” Cung Viễn Hàm ngẩng đầu, đầy mặt tươi cười, làm gì còn chút khổ sở cùng ủy khuất nào nữa?
“Ách?” Vu Thịnh Ưu nháy mắt mấy cái, có chút không thích ứng kịp sự biến hóa của hắn.
“Đại ca, chiếu cố tẩu tử cho tốt, đệ còn có một số việc muốn đi xử lý.” Cung Viễn Hàm cười vỗ nhẹ bả vai Cung Viễn Tu, sau đó quay đầu nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Đại tẩu, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”
“Ừm.” Vu Thịnh Ưu ngây ngốc gật đầu.
Mãi cho đến Cung Viễn Hàm đi thật lâu rồi, nàng mới phản ứng lại, đáng giận, lại bị tiểu tử kia lừa, hắn nào có yếu ớt như vậy, hắn chính là tàn nhẫn, chính là lấy tra tấn làm vui, hắn mới chỉ bày ra vẻ thương tâm, nói với mình mấy câu, mình liền đem quyền sinh sát Mạt Nhất giao cho hắn, hơn nữa không thể có dị nghị gì với chuyện hắn làm!
Thiên! Vu Thịnh Ưu bi phẫn nghĩ, Cung Viễn Hàm! Ngươi chính là một kẻ yêu nghiệt! Mạt Nhất a! Ngươi tự cầu phúc đi! Nguyện Phật Tổ phù hộ ngươi, A men! (=”= tỷ có phân biệt được Phật với Chúa không hả)
“Nương tử, nương tử.” Cung Viễn Tu đưa tay đẩy đẩy Vu Thịnh Ưu.
Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn hắn:“Sao?”
“Ta bôi thuốc cho nàng a.” Cung Viễn Tu giơ thuốc mỡ vừa rồi Vu Thịnh Bạch đưa cho nàng, cười đáng yêu.
“Ngươi làm được sao?” Vu Thịnh Ưu có chút lo lắng hỏi, đừng để đến lúc đó phá vỡ miệng vết thương của nàng.
“Được được!” Hắn dùng sức gật đầu.
“Vậy đến đây đi.” Vu Thịnh Ưu hiên ngang lẫm liệt xốc chăn lên, chờ bị chà đạp.
Cung Viễn Tu chu miệng, vẻ mặt nghiêm túc, vươn tay, cởi bỏ áo trong của Vu Thịnh Ưu, trước ngực quấn băng gạc màu trắng, lớp băng đã thấm máu đỏ thẫm, Cung Viễn Tu cúi đầu, cẩn thận tháo bỏ băng gạc, lúc tháo tới lớp cuối cùng, miệng vết thương chưa hoàn toàn khép lại, mới động một cái, Vu Thịnh Ưu đã đau tới sắc mặt trắng bệch, sợ hãi kêu một tiếng, dọa Cung Viễn Tu tay run lên, toàn bộ băng gạc bị rơi ra, miệng vết thương nháy mắt bị xé rách, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
“A –!” Đau đớn nóng bỏng khiến Vu Thịnh Ưu quát to một tiếng.
“Nương tử, thiệt nhiều máu. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Cung Viễn Tu bối rối nhìn nàng, bị dọa không biết làm sao.
“Mau thoa thuốc!” Vu Thịnh Ưu đau nghiến răng nghiến lợi, chảy nước mắt rống hắn.
“À.” Cung Viễn Tu mở bình thuốc ra, đổ thuốc mỡ lên miệng vết thương của nàng, sau đó cầm băng gạc sạch sẽ, băng kĩ vết thương lại, động tác rất là lưu loát.
“Rất đau sao?” Cung Viễn Tu nhìn Vu Thịnh Ưu mặt tái nhợt, tràn đầy mồ hôi lạnh, đau lòng hỏi.
“Vô nghĩa, đương nhiên đau.” Vu Thịnh Ưu hữu khí vô lực tựa vào đầu giường nói thầm.
“Viễn Tu vù vù cho nàng.” Cung Viễn Tu chớp mắt, cúi đầu, môi nhẹ nhàng đụng vào miệng vết thương của nàng, ôn nhu thổi thổi:“Không đau, không đau nga.”
“Ha ha, đừng thổi, đừng thổi, ngứa muốn chết.” Hắn thổi một cái, miệng vết thương của nàng vừa đau lại vừa ngứa, đẩy đầu hắn ra, nhìn hắn bộ dạng lo lắng, không nhịn được cười rộ lên, đưa tay nhu nhu tóc mềm của hắn, Cung Viễn Tu hạnh phúc chớp chớp mắt.
“Viễn Tu, đi lên ôm ta một cái.” Vu Thịnh Ưu kéo áo hắn, nhẹ nhàng nói.
Cung Viễn Tu vui vẻ cởi giầy, lên giường xốc chăn lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, Vu Thịnh Ưu im lặng tựa vào trong lòng hắn, yên lặng trợn tròn mắt, nghe tim hắn đập, ngửi hương vị của hắn.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, một lát sau, Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên lên tiếng hỏi:“Viễn Tu, nếu có một ngày, ta không thương ngươi, ngươi sẽ hy vọng là vì ta chết, hay là bởi vì ta mất trí nhớ?”
“Ừm…” Cung Viễn Tu còn thật sự nghĩ nghĩ nói:“Đều không hy vọng.”
“Không được, ngươi chọn một cái.”
“Vậy mất trí nhớ đi.”
“Ta chẳng những mất trí nhớ còn gả cho người khác, hai người ân ân ái ái hạnh phúc muốn chết, hờ hững với ngươi, cộng thêm vạn phần ghét bỏ!” Vu Thịnh Ưu ngửa đầu nhìn hắn tiếp tục hỏi:“Như vậy, ngươi cũng hy vọng là ta mất trí nhớ sao.”
Cung Viễn Tu há to miệng, tưởng tượng thấy cảnh tượng Vu Thịnh Ưu nói, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng sợ hãi, mím mím miệng, bộ dáng sắp khóc, dùng sức ôm lấy Vu Thịnh Ưu nói:“Không nên, không nên, không được! Không thể như vậy.”
“Ta chỉ là đang nói ví dụ.” Vu Thịnh Ưu quát hắn.
“Ví dụ cũng không được.” Cung Viễn Tu tính trẻ con đem mặt chôn ở cổ nàng, dùng sức cọ .
“Cho nên, cứ hy vọng ta chết là được rồi.” Vu Thịnh Ưu nhẹ giọng nói:“So với chuyện ta quên ngươi, nhìn ta ân ái với người khác, không bằng cho rằng ta đã chết thì hơn.”
“Không phải nga…” Cung Viễn Tu vẫn chôn mặt ở cổ nàng, khi nói chuyện hơi thở ôn ôn thổi vào tóc nàng:“Nếu thực lòng yêu thương, vẫn sẽ hy vọng là nàng mất trí nhớ .”
“Ách?”
“Bởi vì như vậy… Ít nhất cũng có thể nhìn thấy nàng hạnh phúc.”
“Ngươi nghĩ như vậy sao?” Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ừm.”
Vu Thịnh Ưu phiền não nhẹ giọng thở dài, Bàn Tử rốt cuộc nghĩ như thế nào, nàng rốt cuộc là nên nói ra sự thật, hay là nên che dấu sự thật.
“Nương tử, ta mệt.” Cung Viễn Tu hôn nhẹ khuôn mặt Vu Thịnh Ưu, có chút buồn ngủ nói.
“Mệt thì ngủ đi.” Vu Thịnh Ưu yêu thương vuốt ve hắn.
“Ừm, cùng nhau ngủ thôi.” Cung Viễn Tu ôm Vu Thịnh Ưu loạng choạng.
“Được, cùng nhau ngủ.”
Đối với Viễn Tu đáng yêu như vậy, Vu Thịnh Ưu luôn không có biện pháp cự tuyệt, Cung Viễn Tu đỡ nàng nằm xuống, sau đó chính mình cũng nằm ở bên người nàng, bàn tay theo thói quen nắm tay nàng, khoát lên lưng nàng.
Trong phòng im lặng , Vu Thịnh Ưu nghe hắn hít thở an ổn, chính mình cũng dần dần cảm thấy mệt mỏi, nàng càng thêm dịch sát vào lòng hắn, cũng nhắm mắt lại, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Ở trong mộng, nàng mơ thấy sơn tuyền trên Thánh Y sơn, vẫn trong suốt như vậy, từ phía trên có thể thấy con cá sung sướng bơi dưới đáy nước, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt nước, sáng lên lấp lánh, cực kì đẹp mắt.
Vu Thịnh Ưu đứng bên bờ suối quen thuộc, không phân rõ là trong mộng hay là sự thật……
Lúc Vu Thịnh Ưu tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, nàng mở to mắt, liền thấy một bóng người ngồi ở bên giường, thân thể gầy yếu, sườn mặt xinh đẹp, khóe mắt có một nốt ruồi lệ khiến người ta chói mắt.
Vu Thịnh Ưu không thể tin được trừng mắt nhìn, hắn vẫn ở đó, lại chớp chớp, vẫn ở!
“Ngươi! Ngươi sao lại ở đây?” Vu Thịnh Ưu chỉ vào hắn lớn tiếng hỏi.
Ái Đức Ngự Thư chớp chớp mắt, nghịch ngợm cười:“Ta vì sao lại không thể ở đây?”
Thanh âm của nàng đánh thức Cung Viễn Tu, hắn dụi mắt ngồi dậy, nhìn Ái Đức Ngự Thư bên giường, tò mò hỏi:“Nương tử, hắn là ai vậy nha?”
Vu Thịnh Ưu ngồi dậy, nhìn Cung Viễn Tu nói:“Viễn Tu, ngươi giúp ta tới phòng bếp lấy chút quế hoa cao đến đây được chứ?”
Cung Viễn Tu nhìn Vu Thịnh Ưu lại nhìn Ái Đức Ngự Thư, suy nghĩ một chút, sau đó thực ngoan ngoãn gật đầu nói:“Được. Ta đi lấy.”
Nói xong, xuống giường mang giầy vào, chạy ra ngoài.
Cung Viễn Tu đi ra ngoài, Vu Thịnh Ưu đánh giá cẩn thận Ái Đức Ngự Thư, hắn thật sự biến thành xinh đẹp, tuấn tú, ánh mắt có nét tương tự nhị sư huynh, đôi mắt thâm thúy còn sáng hơn, làn da trắng nõn so với nữ nhân cũng còn hơn vài phần, dưới nắng sớm càng sáng như trân châu. Hắn mỉm cười, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, thanh âm hắn vốn dễ nghe, ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo một tia nghịch ngợm, một tia tà mị, hắn chỉ nhìn ngươi một cái là có thể tiến sau vào đáy lòng ngươi.
“Xem đủ chưa?” Ái Đức Ngự Thư buồn cười nhìn nàng, dường như thực hưởng thụ ánh mắt mê muội của nàng.
“Ha ha.” Vu Thịnh Ưu xấu hổ xoay xoay ngón tay:“Ngươi thay đổi thật nhiều.”
Ái Đức Ngự Thư nhìn nàng hỏi:“Nàng thích dung mạo ta hiện tại sao?”
Vu Thịnh Ưu cầm hai tay, nhìn dung nhan tuyệt thế của hắn nói:“Ngươi biến rất được.”
“Ta biết nàng sẽ thích!” Ái Đức Ngự Thư híp mắt cười.
Vu Thịnh Ưu nhìn hắn miệng cười vui vẻ, trong lòng hơi hơi đau nhói, nàng không muốn làm thương tổn hắn, thật sự không muốn!
Nhưng mà… tình yêu của hắn, nàng thật sự không thể nhận, cũng không thể báo đáp!
Vu Thịnh Ưu hít sâu một hơi, nhìn hắn nói:“Chuyện trước đây, ta đã không nhớ rõ. Năm tám tuổi ta trượt chân rơi xuống nước, ước định cùng ngươi hoàn toàn không nhớ rõ…”
“Ta biết.” Ái Đức Ngự Thư nhìn nàng cười nói:“Chuyện của nàng, ta sao có thể không biết chứ.”
Hóa ra, Ái Đức Ngự Thư vẫn thông qua Vu Thịnh Bạch biết được tin tức của Vu Thịnh Ưu, biết nàng mất trí nhớ, quên chuyện trước kia, hắn phi thường lo lắng, lại một lần không quan tâm tới mọi chuyện, vụng trộm chạy ra khỏi Quỷ Vực môn tìm nàng.
Năm ấy trời rất lạnh, tuyết trắng không ngừng rơi xuống, bay toán loạn bầu trời, tuyết đọng dày hơn một thước, Ái Đức Ngự Thư mười bốn tuổi, lại một lần nữa đi vào Thánh Y sơn quen thuộc, thôn trang nhỏ dưới chân núi, bởi vì mùa đông, trở nên im lặng lạ thường, nơi nơi đều là tuyết trắng xóa một mảnh, Ái Đức Ngự Thư đi vào thôn trang, gần nửa tháng lộ trình làm cho hắn vừa đói vừa mệt, một thân phong trần, hắn muốn chờ một lát tắm rửa sạch sẽ, mới đi gặp Tiểu Ưu.
Hắn tìm một tửu lâu, lên lầu hai, gọi chút đồ ăn, lúc này tuyết rơi mạnh, gió bắc vừa thổi, bông tuyết cuồng loạn bay.
Ái Đức Ngự Thư giương mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy tửu lâu đối diện có một tiểu khất cái đang ngồi, y quần áo không đủ che thân, toàn thân run run cuộn mình lại, trước mặt có một cái chén đã bể, khát vọng lại tuyệt vọng nhìn theo những người đi qua trước mặt, nhưng mà, tại mùa đông này, thiện tâm của con người dường như cũng đã đóng băng, tất cả đều im lặng đi lướt qua mặt y.
Ái Đức Ngự Thư nhìn y một cái, quay đầu lại ăn hai miếng thức ăn, nhìn đồ ăn trên bàn, bưng lên một đĩa bánh, đứng dậy, chậm rãi xuống lầu, vừa mới đi ra khỏi cửa, gió lạnh thấu xương, bông tuyết bị thổi bay lên khiến hắn hơi hơi hí mắt.
Khi hắn mở mắt ra, chỉ thấy phương xa có hai bóng người một cao một thấp tới gần, thiếu niên tuổi chừng mười sáu, khuôn mặt anh tuấn, thần sắc lạnh như băng, một tay cầm ô, tay phải hắn nắm tay một tiểu cô nương, cô gái kia mặc áo lông cừu, bên ngoài khoác áo choàng màu tím, nàng một bàn tay cầm ô, một tay gắt gao nắm chặt tay thiếu niên.
Ái Đức Ngự Thư lăng lăng nhìn cô gái, một cái tên nghẹn trong cổ họng, hai người từng bước một đi vào, cô gái mắt to trong như nước nhìn phía trước, thấy tiểu khất cái kia, ánh mắt của nàng chợt lóe, buông tay thiếu niên ra, chạy đến trước mặt tiểu khất cái, hạ cái bao trên vai xuống, lấy từ trong bao ra hai chiếc bánh bao trắng như tuyết, mỉm cười đưa cho tiểu khất cái, tiểu khất cái cuống quít tiếp nhận bánh bao, lang thôn hổ yết ăn, tiểu cô nương mỉm cười nhìn hắn.
Quay đầu mở to mắt to thiện lương nhìn thiếu niên hỏi:“Đại sư huynh, hắn thực đáng thương, chúng ta đưa hắn về nhà đi.”
Thiếu niên lãnh đạm nhìn khất cái, nhấc chân bước đi, hoàn toàn không quan tâm tới cô gái.
Cô gái khó xử nhìn thiếu niên lại nhìn tiểu khất cái, cuối cùng cởi chính áo choàng của mình xuống, khoác trên người hắn, tựa vào bên tai hắn nói nhỏ:“Nhà ta trên đỉnh núi, ngươi tự lên đó đi.”
Nói xong, nàng xoay người đuổi theo thiếu niên:“Đại sư huynh, chờ muội.”
Thiếu niên có chút không kiên nhẫn dừng lại cước bộ, tiểu cô nương chạy đến gần thì trượt chân, thẳng tắp ngã về phía thiếu niên, thiếu niên thân hình ổn định, đón được cô gái, tiểu cô nương cười cười đắc ý, sau đó dắt tay thiếu niên, hai người dần dần biến mất trong gió tuyết.
Nhớ lại đến đây, Ái Đức Ngự Thư quay đầu, nhẹ nhàng nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Lúc ấy ta đã nghĩ, cho dù nàng mất trí nhớ, vẫn là thiên sứ thiện lương nhất trên đời, là người mà ta thích nhất, cho nên sau khi gặp lại, nàng sẽ vẫn thích ta giống như trước đây. Thì ra lại không phải a….”
Hắn cúi đầu, trong mắt có thâm trầm đau xót.
Vu Thịnh Ưu nhìn Ái Đức Ngự Thư như vậy, bỗng nhiên có chút nhớ nhung xúc động khóc! Chuyện này phải giải thích với hắn thế nào đây?
Hắn thật mỹ hóa nàng ! Hắn quả thực điểm tô cho nàng đẹp thành thiên sứ ~! Kỳ thật, sự thật tình huống là như này!
Ngày đó, Vu Thịnh Ưu vừa xuyên qua, đầu tiên, nàng đem mục tiêu sắc nữ đặt tại đại sư huynh lãnh khốc Vu Thịnh Thế, được rồi! Nàng thừa nhận, nàng lúc ấy là cuồng băng sơn! Khi đó, nàng mỗi ngày đều quấn quít lấy Vu Thịnh Thế, Vu Thịnh Thế nói thế nào, nàng liền như vậy, nhớ rõ ngày đó tuyết rơi, còn rơi rất lớn, Vu Thịnh Thế vâng lệnh sư phụ xuống núi xem bệnh cho mấy người trong thôn, Vu Thịnh Ưu cảm thấy tốt, là cơ hội tốt để ở riêng a, hơn nữa đường xa trời tối, là thời điểm tốt để ăn đậu hũ a! Dù sao nàng cũng tìm được rất nhiều lý do, theo đại sư huynh xuống núi, dọc theo đường đi dùng trăm ngàn lí do để nắm tay người ta, đôi khi còn làm bộ mệt, muốn người ta ôm nàng! Dù sao cũng là giở đủ hoa chiêu, ăn đậu hũ vô số.
Trong lúc Vu Thịnh Ưu đang thỏa mãn, vừa cười gian nắm tay Vu Thịnh Thế, vừa tính toán tiếp tục ăn đậu hũ thế nào, đúng lúc đó, ven đường xuất hiện một tiểu khất cái!
Đúng ! Là tiểu khất cái!
Là tiểu khất cái đáng thương!
Hơn nữa lại là tiểu nam hài khất cái đáng thương!
Quan trọng nhất là! Là một tiểu nam hài khất cái đáng thương có gương mặt không tồi!
Vu Thịnh Ưu xoát một chút, cực kì kích động chạy tới! Các ngươi phải biết rằng! Phải biết rằng! Trong tiểu thuyết xuyên qua, những tiểu khất cái nữ chủ cứu, thường thường sau này lớn lên đều không tồi a! Tương lai cũng đều bị nữ chủ thu vào hậu cung a ~ oa ca ca ca ca! Hậu cung, hậu cung ta đến đây!! Cho nên nàng bày ra một bộ dạng thật thiện lương, thật thiên sứ, vọt lên! Chính vì một mục đích – bắt đầu bồi dưỡng hậu cung của mình từ nhỏ.
Vu Thịnh Ưu xấu hổ gãi gãi đầu, ha ha a… Này thật sự là hiểu lầm tày trời a!
Lại nhìn Ái Đức Ngự Thư, hắn vẫn còn đang ở trong ngày tuyết rơi trắng xóa kia, tiếp tục nhớ lại Vu Thịnh Ưu ôn nhu, xinh đẹp, thiện lương, đáng yêu.
Nhưng sự thật… Nhưng sự thật… Vu Thịnh Ưu lau mồ hôi lạnh trên trán, tốt hơn hết vẫn là đừng nói ra sự thật đi! Bằng không, hắn nhất định sẽ giết nàng trước, sau đó tự sát!
Ái Đức Ngự Thư tiếp tục nhớ lại, về sau, hắn thường xuyên vụng trộm chuồn ra khỏi Quỷ Vực môn, chạy đến Thánh Y phái nhìn lén Vu Thịnh Ưu, hắn càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thích, thích đến không thể tự kềm chế được, Vu Thịnh Ưu đáng yêu cũng tốt, đáng khinh cũng được, hắn chấp nhận toàn bộ! Hắn chính là thích! Nhưng mà Vu Thịnh Ưu không nhớ rõ hắn, hắn chỉ có thể ẩn mình sau cây đại thụ vụng trộm nhìn nàng, vì thế, khi đó ở Thánh Y sơn, thường xuyên có thể thấy cảnh tượng, một Bàn Tử tròn như quả cầu, hoặc là núp sau gốc đại thụ, hoặc là tránh phía sau tảng đá, rình coi một tiểu cô nương đáng yêu, tiểu cô nương cười, Cầu Cầu cũng cười, tiểu cô nương tức giận, Cầu Cầu chỉ trong một giây liền phá hủy đi thứ khiến nàng tức giận!
Ái Đức Ngự Thư nghĩ đến đây, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Vu Thịnh Ưu, rất thâm tình nói:“Ta lúc nhỏ thật sự thực thích nàng.”
Vu Thịnh Ưu gắt gao túm chặt chăn, yên lặng cúi đầu, nói không cảm động, là không đúng, nhưng nàng lại không biết nên nói cái gì cùng hắn.
“Cho dù đến bây giờ, ta vẫn thực thích nàng, mỗi ngày đều muốn gặp nàng.”
“Ta lập gia đình …” Vu Thịnh Ưu cắn môi, ngẩng đầu, gắt gao nhìn hắn nói từng chữ, từng chữ:“Ta đã lập gia đình !”
“Ta biết nàng đã lập gia đình …” Ái Đức Ngự Thư xinh đẹp ánh mắt tràn đầy ưu thương, lại có chút bất đắc dĩ, có tự giễu, hắn dùng thanh âm khàn khàn tiếp tục nói:“Nhưng lại không buông bỏ nàng được……”
Vu Thịnh Ưu quay đầu, nàng không thể nhìn vào ánh mắt hắn được:“Đừng nói nữa.”
Ái Đức Ngự Thư cũng không để ý nàng, vẫn nói hết suy nghĩ của mình, giống như trút hết nỗi lòng yêu say đắm nhiều năm qua:“Ta biết nàng đã lập gia đình , biết nàng không thể ở cùng một chỗ với ta, nhưng mà…… Ta thích nàng. Nàng tức giận với ta cũng được, lấy tảng đá đánh ta cũng được, mắng ta cũng tốt, mặc kệ nàng thế nào, ở trong mắt ta cũng đều đáng yêu như vậy, ta vẫn thực hoài nghi, có phải từ nhỏ nàng đã hạ thứ gì trong lòng ta hay không…”
“Ta nói là ngươi đừng nói nữa!” Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên rống lớn:“Ngươi đừng nói, ta không xứng. Ta thật sự không xứng để ngươi yêu ta như vậy. Hơn nữa, ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ? Cùng Viễn Tu ly hôn, cùng ngươi một chỗ sao? Ta nói cho ngươi biết! Chuyện đó là không thể!”
Nàng không muốn thương tổn hắn, nhưng nàng lại luôn luôn làm thương tổn hắn! Nàng cũng muốn đối xử với hắn tốt, nhưng nàng không làm được!
Ái Đức Ngự Thư trầm mặc nhìn nàng, sau đó hắn nói:“Ta sắp chết.”
Thanh âm hắn luôn như vậy trầm trầm, lộ ra sự lạnh lạnh tịch mịch, khiến người ta phải nhẹ nhàng rơi lệ.
Vu Thịnh Ưu nhìn lại hắn, cố chấp nhìn hắn:“Ngươi gạt người.”
“Nàng biết mà, ta vĩnh viễn cũng sẽ không lừa nàng.”
Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hắn, nước mắt chảy ra.
“Xem, nàng vẫn khóc kìa.” Ái Đức Ngự Thư nhìn nàng, trong mắt cảm tình thật sâu, hắn ôn nhu nâng tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng:“Nàng không cần áy náy, yêu nàng là do chính ta, không liên quan tới nàng.”
“Ta không áy náy! Ta tuyệt không áy náy.” Vu Thịnh Ưu trừng mắt rống với hắn, nước mắt tách tách rơi xuống.
“Đi với ta đi.” Bàn Tử nhẹ giọng nói:“Đi cùng ta một ngày, ta sẽ tha thứ cho nàng. Tha thứ chuyện nàng quên ta, tha thứ chuyện nàng không thương ta.”