Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 28: Chương 28: Nương tử, nàng vượt tường [ thượng ]




Hôm nay, Vu Thịnh Ưu còn nằm ở chăn không chịu đi ra, nhưng đói bụng khó chịu, nàng vừa rồi bảo Cung Viễn Tu đi lấy đồ ăn, nhưng đi thật lâu cũng không thấy trở về, sẽ không lạc đường đi?

Vu Thịnh Ưu có chút lo lắng bọc chăn, xuống giường, đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xung quanh, trên hành lang thật dài không có một bóng người, nàng lại đợi một hồi, rốt cục không nhịn được ra ngoài tìm kiếm.

Ra khỏi phòng, dựa vào chân tường, bọc chăn đáng khinh đi tới, cách một hành lang chính là phòng Bàn Tử, nàng nín thở một hồi xác định Bàn Tử không có ở trong phòng, động tác nhanh nhẹn chạy qua cửa phòng hắn.

“Đứng lại.” Một tiếng kêu khẽ từ trong phòng Bàn Tử truyền ra.

Vu Thịnh Ưu dừng cước bộ, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi, đang ngồi trên bàn trong phòng Bàn Tử. Tiểu cô nương phi thường đáng yêu, gương mặt phấn nộn, đôi mắt đen huyền như phát sáng, một thân váy lụa mỏng sắc phấn hồng đón gió phất phới, mái tóc dài tới gót chân, được tết thành vô số bím nhỏ, phía đuôi dùng một dải lụa vàng thắt thành hình nơ con bướm, trên đỉnh đầu mang một vương miện nhỏ màu vàng, trên vương miện ba khối bảo thạch màu đỏ lóe sáng chói mắt.

Vu Thịnh Ưu nhịn không được tán thưởng nói: Oa! Tiểu Loli thực đáng yêu.

Tiểu cô nương kia nhìn Vu Thịnh Ưu tươi cười ngọt ngào đáng yêu, nhẹ nhảy xuống bàn, váy cùng tóc dài ở không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, nàng mang một đôi giày da mềm, từng bước một đi về phía Vu Thịnh Ưu, đi đến phía trước cửa sổ ngẩng đầu, dùng thanh âm mềm mại, ánh mắt tinh thuần nhìn Vu Thịnh Ưu hỏi: “Ngươi là Vu Thịnh Ưu sao?”

“Ách…… Ngươi có biết ta?” Vu Thịnh Ưu có chút kinh ngạc nhìn nàng, ô, chính mình toàn thân đều bọc chăn, chỉ để hé đôi mắt, như vậy nàng ta cũng nhận ra được?

Tươi cười đáng yêu trên mặt tiểu cô nương bỗng nhiên biến mất, thay bằng biểu tình cừu hận: “Hừ, quả nhiên là ngươi.”

Nói xong cũng không biết từ đâu lấy ra một sợi nhuyễn tiên màu vàng tơ, quất về phía Vu Thịnh Ưu, vừa quất vừa kêu:“Người đáng ghét, biến mất đi, biến mất đi.”

Vu Thịnh Ưu bọc chăn bông, hành động không tiện, bị đánh trúng vài cái, bất quá có chăn bông chống đỡ cũng không đau, Vu Thịnh Ưu có chút tức giận tránh né: “Này, tiểu quỷ, dừng tay nga.”

“Nếu không dừng lại, ta không nương tay nga.”

“Dựa vào! Ngươi còn đánh sao!”

“Ta đánh ngươi !”

Vu Thịnh Ưu bị tiểu cô nương kia quất rốt cục bạo phát, vung chăn ra, bắt lấy roi của tiểu cô nương, hung tợn nói: “Thối tiểu nha đầu, muốn bị đánh!”

Nàng vung tay, còn chưa xuất thủ, tiểu cô nương nháy mắt lại lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, hai mắt mở to tràn đầy nước mắt, bàn tay Vu Thịnh Ưu, cứng ngắc nâng giữa không trung, không đành lòng đánh xuống, cô bé đáng yêu như vậy, đánh nàng quả thực chính là phạm tội a.

Quên đi quên đi, thở dài, đối với sự vật đáng yêu tốt đẹp, nàng luôn mềm lòng a. Buông cánh tay tiểu cô nương ra, còn chưa mở miệng giáo dục, tiểu cô nương thu hồi nước mắt, lại một lần nữa giơ roi lên dùng sức quất nàng: “Đáng ghét, đáng ghét!”

Lần này Vu Thịnh Ưu không có chăn chống đỡ, lại không chú ý, vừa vặn bị quất, nàng đau tới mức hít một ngụm khí lạnh. Vu Thịnh Ưu tức giận nghiến răng nghiến lợi giật lấy roi, muốn đánh tiểu cô nương, tiểu cô nương lại một lần nữa biến thành điềm đạm đáng yêu.

Vu Thịnh Ưu không để ý tới, hiện tại tiểu quỷ không đánh không dạy được, không đánh không biết trời cao đất rộng! Nàng quyết tâm giơ roi quất xuống.

Cổ tay bị một bàn tay to chặt chẽ bắt lấy, Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn lại, chủ nhân bàn tay to kia hé ra gương mặt rất lãnh khốc.

“Mạt Nhất.” Tiểu cô nương hai mắt rưng rưng lao lên ôm lấy thắt lưng Mạt Nhất, phi thường ủy khuất chỉ vào Vu Thịnh Ưu hướng hắn cáo trạng: “Mạt Nhất, nàng muốn đánh ta.”

Mạt Nhất mặt vô biểu tình nói: “Vu tiểu thư, Lộ tiểu thư là khách nhân trọng yếu của Quỷ Vực môn. Ngài không thể đánh nàng.”

“Là nó đánh ta trước! Ngươi xem, ngươi xem, còn có vết roi đây!” Vu Thịnh Ưu cũng vẻ mặt ủy khuất chìa cánh tay cho Mạt Nhất thấy, trên cánh tay quả nhiên có vết roi bị tiểu cô nương kia đánh.

Mạt Nhất liếc mắt một cái, đạm mạc nói: “Lộ tiểu thư, Vu tiểu thư là khách nhân trọng yếu của Quỷ Vực môn. Ngài cũng không thể đánh nàng.”

“Hừ.” Tiểu thư họ Lộ kiêu căng quay đầu, mất hứng bĩu môi nói: “Ai bảo nàng ta muốn cướp người trong lòng ta, ta muốn đánh nàng!”

Vu Thịnh Ưu khó hiểu nhìn nàng hỏi: “Ai, tiểu nha đầu, người trong lòng ngươi là ai a?”

Lộ Nhân Y hai tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy nghiêm túc:“ Người trong lòng của ta, là người anh tuấn nhất, tiêu sái nhất, cường tráng nhất, vĩ đại nhất, thiện lương nhất, đáng yêu nhất, lợi hại nhất, vô địch nhất thế giới này.”

Vu Thịnh Ưu chớp chớp mắt nhìn nàng, nhiều cái nhất như vậy? A! Chẳng lẽ nàng đang nói Viễn Tu, đúng vậy, với tâm lý tuổi của Viễn Tu hiện tại, nên tìm một tiểu cô nương mười, mười một tuổi làm bạn gái.

Vu Thịnh Ưu nghĩ đến đây, trong lòng nảy lên một trận bực mình, cái gì nha. Đầu năm nay ngay cả ngốc tử cũng xuất tường! Đáng giận! Còn dụ dỗ tiểu cô nương như vậy!

“Ta nói cho ngươi, ta lớn lên về sau phải làm tân nương của ca ca, đến lúc đó ngươi liền già đi xấu đi, ca ca soái như vậy, khẳng định không cần ngươi, ngươi vẫn là hiện tại nên thức thời, nhanh cút đi.”

“Xú nha đầu, nhỏ như vậy mà bắt đầu làm tiểu tam(*)? Cho ngươi trưởng thành cũng là làm hại nhân gian. Ta hiện tại liền diệt ngươi!”

(* tiểu tam: ý chỉ kẻ thứ ba, nhân tình chuyên phá hoại hạnh phúc người khác)

“Bác gái, ngươi lớn như vậy cũng đừng quấn quít lấy ca ca. Hắn sẽ không yêu ngươi!”

“Ngươi kêu ai bác gái?”

“Ngươi a.”

“Kêu ai?”

“Chính là ngươi a, bác gái!”

“Bác…… gái? Ta bóp chết ngươi!” Vu Thịnh Ưu hai tay nắm lại, nháy mắt bạo phát, xông lên muốn thu thập Lộ Nhân Y. Nàng ghét nhất là loại tiểu hài tử này, rõ ràng là xinh đẹp làm cho người ta muốn ôm ôm hôn nhẹ yêu yêu, nhưng mở miệng lại làm cho người ta hận không thể bóp chết!

Mạt Nhất một tay nắm áo Lộ tiểu thư, đứng ở tại chỗ, thực nhẹ nhàng tránh công kích của Vu Thịnh Ưu, Lộ Nhân Y ở trên tay Mạt Nhất vừa nhăn mặt với Vu Thịnh Ưu, vừa kêu: “Bác gái, chậm một chút, đừng vội! Bác gái, bác gái! Vu bác gái!”

Vu Thịnh Ưu chộp tới chộp lui không bắt được nàng, tức giận quát: “Mạt Nhất! Giao nó ra đây!”

Mạt Nhất máy móc trả lời: “Lộ tiểu thư là Quỷ Vực môn……”

“Được! Nó là khách nhân!” Vu Thịnh Ưu tức giận trừng lớn mắt, ngửa đầu lên trời hét lớn một tiếng: “Bàn Tử –!”

Cách đó không xa trong bụi cỏ, vẫn tránh ở một bên, Bàn Tử sung sướng nhảy dựng lên! Oa ha ha ha ha! Hắn biết mà, trên thế giới này không có nữ nhân nào không quỳ gối trước mặt hắn, lão bà đại nhân tuy rằng vẫn không thừa nhận chính mình thích hắn, nhưng mà, ngươi xem! Ngươi xem! Ta tùy tiện tìm một cô gái yêu thích ta, nàng lập tức liền nổi giận, phát điên ! Ngươi xem! Ngươi xem! Trên mặt nàng mối hận đoạt ái rõ ràng cỡ nào! Ngươi xem, ngươi xem! Nàng biểu tình hung ác mê người cỡ nào a a……

“Lão bà, chuyện gì?”

“Bàn Tử ngươi muốn nó hay là muốn ta!” Vu Thịnh Ưu tức giận, nói không suy nghĩ.

“Nga!” Bàn Tử hạnh phúc say mê khẳng định nói: “Ta cả đời này đều chỉ cần nàng!”

“Tốt!” Vu Thịnh Ưu đắc ý nhìn Mạt Nhất nói: “Ngươi xem, chủ tử các ngươi đã nói, chỉ cần ta làm khách nhân, nhanh lên đem nha đầu chết tiệt kia……”

Vu Thịnh Ưu còn chưa nói dứt, đã bị tiếng khóc kinh thiên động địa ngắt lời.

“Oa ô ô ô ô!” Tiểu cô nương trên tay Mạt Nhất khóc lớn lên giơ chân đá Vu Thịnh Ưu: “Béo ca ca, béo ca ca xấu! Béo ca ca nói muốn kết hôn với Y Y, oa ô ô! Người xấu! Người xấu, ngươi là hồ ly tinh! Người xấu! Oa ô ô!”

Bàn Tử ngồi xổm xuống, vẻ mặt ôn nhu lại đắc ý, lại ngọt ngào, lại thành khẩn nói: “Thực xin lỗi a, Tiểu Y Y, ca ca không thể cưới muội nga. Ca ca chỉ yêu một mình bác gái kia!”

Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy nhìn hai người trước mắt, chính mình dường như đã hiểu lầm chuyện gì! Ha ha! Hóa ra người trong lòng tiểu nha đầu này là Bàn Tử a…… Thật sự là quỷ dị thưởng thức!

Hô ~ may mà không phải hoa đào của Viễn Tu! Hắc hắc. Yên tâm xoay người, chuẩn bị rời đi, ngẩng mặt nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa Cung Viễn Tu hai mắt đỏ bừng, cùng Cung Viễn Hàm ý cười ôn nhu.

Cung Viễn Tu nước mắt che phủ nhìn nàng, mân mân miệng lên án: “Nương tử…… Nương tử nàng vượt tường.”

Cung Viễn Hàm cầm chiết phiến, lắc đầu cảm thán: “Đại tẩu, ngươi sao lại có thể như vậy.”

“A?” Vu Thịnh Ưu lăng lăng đứng, nháy mắt mấy cái nghĩ, hắn chẳng lẽ hiểu lầm cái gì?

“Cái kia…… Nghe ta giải thích.”

“Lão bà, nàng không cần giải thích ! Vừa rồi nàng bảo ta lựa chọn giữa nàng cùng Tiểu Y Y, ta, lựa chọn nàng! Lựa chọn yêu nàng cả đời!” Bàn Tử thâm tình tiêu sái tiến lại, kéo tay Vu Thịnh Ưu, trong mắt đậu xanh tràn đầy hy vọng quang mang: “Hiện tại, đến phiên nàng lựa chọn, ta cùng ngốc tử này! Nàng yêu ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.