“Ai u — ta nói Tiểu Lục à, chậm một chút, chậm một chút! Biết khinh công của ta tốt thế nào rồi mà còn phi nhanh như vậy! Muốn ăn đòn hả?” Đối với thằng nhóc đã cướp đi tứ sư huynh vô cùng ôn nhu âu yếm của mình, Vu Thịnh Ưu ta tuyệt đối không có sắc mặt hòa nhã cho hắn xem, trở về ta đánh ngươi đừng nói ta lấy lớn ức hiếp nhỏ!
“Hắc hắc! Ngũ sư tỷ, tỷ đánh không lại đệ.” Vu Tiểu Tiểu nhìn Vu Thịnh Ưu cười hắc hắc.
“Cho dù là lời nói thật cũng đừng nói ra chứ! Ta là sư tỷ của đệ, chừa cho ta chút mặt mũi đi.”
“Tỷ sĩ diện làm gì, không thể ăn, mặt mũi cần thiết sao?”
“Tiểu tử! Ta thấy đệ thật đúng là da mặt dày!” Vu Thịnh Ưu tức giận đến phát hỏa đi tới nhéo mặt hắn.
Đáng giận a! Vu Thịnh Ưu nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đúng vậy! Sáu sư huynh đệ trừ nàng ra võ công đều cao cường, y thuật vô cùng cao siêu! Nhưng chuyện này có thể trách ta sao? Bọn họ đều là ba, bốn tuổi đã bắt đầu tập võ, học y, ta thì sao, thời điểm nàng xuyên qua, thân thể này đã tám tuổi! Còn có thể học gì? Học võ công, xương cốt đều đã cứng rắn, học y thuật, không biết chữ.
Huống hồ lúc ấy chính mình cũng không hề muốn học tập, đã nghĩ tác giả sẽ an bài cho mình diễm ngộ thế nào, nghĩ các vị sư huynh sẽ như thế nào, như thế nào theo đuổi mình, vì mình mà nặng tay với nhau, sau đó chính mình sẽ khóc lê hoa mang vũ, khiến người đau lòng nói: “Các huynh muội đều thích, a — muội nên làm gì bây giờ? Không bằng chúng ta 6p đi!” Nếu không thế cũng sẽ an bài cho ta linh đan diệu dược gì đó, ăn một lần liền trở thành thiên hạ vô địch…… vì thế cứ từ từ chờ……
Chết tiệt!Yy vô tội!
Aiz! Đây chính là do tư tưởng không làm mà muốn hưởng hại chết người a!!
Đúng rồi, quên giới thiệu cho mọi người một chút về Thánh Y phái của Vu Thịnh Ưu. Thánh Y phái này tuy rằng nói tên nghe thực dọa người, nhưng kỳ thật là một môn phái nhỏ, tuy rằng trước đây cũng từng huy hoàng, nhưng trải qua mấy đời đại bại gia tử đã xuống dốc. Vu Thịnh Ưu nghĩ, chờ tới lúc lão cha đem Thánh Y phái truyền vào tay ta, qua một thế hệ, đại khái sẽ không có thời đại tiếp theo đi!
Đúng vậy! Lão ba của thân thể này của nàng chính là truyền nhân thứ hai mươi ba của Thánh Y phái.
Không đến một khắc sử dụng công phu, hai người liền từ đỉnh núi đi vào đại sảnh của Thánh Y phái, chỉ thấy chính giữa đại sảnh, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ngồi. Đứng bên tay phải người đàn ông là một thanh niên anh tuấn trên dưới hai mươi tuổi, đứng bên tay trái là một tuyệt thế mĩ nam.
Vu Thịnh Ưu nhìn hai mĩ nam, ôm trái tim nghĩ, ông trời ơi! Vì cái gì nhiều năm như vậy, thấy hai người bọn họ vẫn cảm thấy hai người này ở cùng nhau giống như tỏa sáng? Tỏa sáng a!
Kỳ thật, so với việc một đám bọn họ thành thân, Vu Thịnh Ưu càng hy vọng là bọn họ ‘đam mỹ’ a! Băng sơn công, nữ vương thụ, biến thái thụ, ôn nhu công — a! Ông trời ơi! [lau nước miếng trước]
“Sư tỷ? Tỷ làm sao vậy?” Vu Tiểu Tiểu đẩy cửa đi vào, thấy sư tỷ ngẩn người, ánh mắt kỳ lạ bèn hỏi.
Vu Thịnh Ưu nhìn hắn cười hắc hắc, ca ca ca! Tiểu thụ đáng yêu!
Vu Tiểu Tiểu thấy vẻ tươi cười của nàng, không nhịn được chà xát cánh tay, thật lạnh!
“Cha, đại sư huynh, nhị sư huynh, mọi người tìm con?” Vu Thịnh Ưu thu hồi một đầu tư tưởng đáng khinh đi vào.
“Con nhìn con xem! Mặc cái dạng gì vậy? Con như vậy sao có thể gả ra ngoài? Aiz!” Vu lão cha chỉ vào nàng nhíu mày nói.
Vu Thịnh Ưu nhìn bộ dạng của chính mình, áo dài màu lam làm bằng vải bông, đai lưng màu đen, tóc dài tùy tiện cài cái đạo cô đầu, làm sao vậy? Rất tuấn tú nha! Ngày nào nàng chả mặc như vậy, nàng hừ một tiếng không sao cả, nhìn đại sư huynh Vu Thịnh Thế nói: “Gả không được thì thôi khỏi gả, cùng lắm thì gả cho đại sư huynh làm tiểu thiếp, có cái gì đâu mà!”
Vu Thịnh Thế liếc mắt nhìn nàng một cái, thực lạnh lùng, thực rõ ràng lắc đầu: “Không cần.”
Khóe miệng Vu Thịnh Ưu run rẩy, tức đầy bụng, đại sư huynh rất không cho ta mặt mũi ! Đáng chết! Núi băng thối tha! Ở trong lòng Vu Thịnh Ưu đem đại sư huynh nguyền rủa tám trăm lần, sau lại liếc mắt về phía nhị sư huynh Vu Thịnh Bạch. Vu Thịnh Bạch nhìn thấy ánh mắt của nàng, mỉm cười với nàng xuất ra mị hoặc, nụ cười khuynh quốc khuynh thành khiến Vu Thịnh Ưu rớt nước miếng. Nắm tay! Nguyền rủa: “Tác giả đáng chết, ta hận ngươi! Vì cái gì hắn không phải của ta! Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì, a a a?”
[Mỗ Nguyệt: Ngủ no rồi, ăn cơm ăn cơm, lỗ tai lại ngứa, gãi gãi gãi!]
Vu Thịnh Bạch nhìn nàng mở miệng nói: “Ngũ muội, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không vụng trộm được, ca ca ta nhìn muội đã nghĩ như vậy.”
Vu Thịnh Ưu ‘phi’ một tiếng với hắn: “Muội tìm chị dâu cáo trạng, nói trong lòng huynh nhớ thương muội!”
“Đủ, đủ!” Vu lão cha vung bàn tay to lên, tức giận run run: “Ngươi… nha đầu kia, ban ngày ban mặt lại nói sẽ đi làm thiếp người khác, con gái của Vu Hào Cường ta sao có thể đi làm thiếp người khác? Ngươi định khiến cha ngươi mất hết mặt mũi hả?”
Vu Thịnh Ưu nhìn phụ thân tức giận đến râu dựng đứng, an ủi cười: “Cha, người yên tâm. Con sẽ không làm thiếp cho hai người bọn họ.” Vu lão cha nghe xong hơi bình tĩnh lại chút, Vu Thịnh Ưu sáng lạn cười, tiếp tục nói: “Không bằng cha để hai người bọn họ làm thiếp của con đi! Như vậy lão cha người không phải rất có mặt mũi sao?”
Vu lão cha vốn râu vừa mềm lại, lại dựng đứng lên, lão cầm roi trong tay quất qua: “Nha đầu chết tiệt kia! Ta đánh chết ngươi! Hôm nay không diệt ngươi, về sau cũng sẽ khiến Thánh Y môn chúng ta mất mặt!”
“A! Đại sư huynh cứu mạng a!” Vu Thịnh Ưu vừa dùng khinh công chạy khắp phòng, vừa cầu cứu, Vu Thịnh Thế nhìn ra xa, nhìn ra xa…
“A — nhị sư huynh cứu mạng a!”
Vu Thịnh Bạch cười đến vân đạm phong khinh: “Vẫn là diệt thì hơn, ta cũng không muốn làm thiếp cho người ta.”
Vu Thịnh Ưu tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, một đám không có tình huynh muội, chân trước phi thân nhảy đến một bàn trà, sau lưng roi sắt của lão gia tử đã đem bàn trà đánh thành tám cánh hoa, Vu Thịnh Ưu tránh ở trên xà nhà không dám thò đầu ra, biết lão cha thật sự phát hỏa: “Cha, cha — con sai lầm rồi, con sai lầm rồi còn không được sao? Cha, cha, người đừng đánh con!”
“Ngươi xuống dưới cho ta.”
“Cha không đánh con, con đã xuống rồi.”
“Không đánh ngươi? Lão tử nếu không quản giáo ngươi, ngươi đã có thể lên trời!!”
Vu Thịnh Ưu lộ ra nửa ánh mắt nhìn lão cha nàng, bắt đầu nói sang chuyện khác: “Cha, người tìm con vào để làm gì nha, người đừng quên chính sự.”
“Ta tìm ngươi…… Ta tìm nó làm gì nhỉ?” Lão cha bị tức đến nỗi có chút hồ đồ, quay đầu hỏi đại đệ tử của lão.
Đại sư huynh ngắn gọn sáng tỏ trả lời: “Gả nàng đi.”
Nhị sư huynh gật đầu cười.
“Sao –” Vu Thịnh Ưu tò mò ở phía sau xà nhà thò đầu ra hỏi: “Phải gả con đi? Tốt quá! Gả cho ai? Có tiền không? Có quyền không? Bộ dạng có đẹp trai không? Tính cách được không? Cho phép con tìm 23456789 người tình bên ngoài không?”
Đứng ở phía dưới, ba người đàn ông đầu đầy hắc tuyến trầm mặc a trầm mặc, ở trong lòng bóp chết nàng một vạn lần a một vạn lần!
“Thịnh Thế, Thịnh Bạch, lôi nha đầu chết tiệt kia xuống dưới, đưa cho thê tử các ngươi giáo huấn nó cho tốt, ba tháng sau kiệu hoa tám người khiêng đóng gói tiễn bước!”
Vu Thịnh Thế cùng Vu Thịnh Bạch đồng thời thi triển khinh công bay lên xà nhà, mỗi người một bên tựa như bắt con gà con lôi nàng xuống dưới, đưa cho Vu Tiểu Tiểu ngoài cửa: “Đưa đến nhà sau giáo dục đi.”
“Buông ra, mọi người còn chưa trả lời vấn đề của con!! Ít nhất nói cho con biết tên của hắn a! Phản đối ép duyên, con muốn tự do yêu đương!”
Trong phòng, ba người đàn ông đồng thời lấy tay bịt lỗ tai, biểu tình giống nhau như đúc — phản đối không có hiệu quả, mọi sự đã định!
Qua một hồi lâu mới không nghe thấy tiếng thét chói tai khủng bố kia của Vu Thịnh Ưu, Vu lão cha ngửa đầu nhìn trời: “Phu nhân, ta thực xin lỗi nàng! Ta nuôi con gái thành như vậy! Nàng dưới suối vàng có biết trăm ngàn chớ có trách ta a!”
Vu Thịnh Bạch cười nhạo: “Sư phụ, ngài làm cái gì vậy nha, sư muội tuy rằng miệng nói khó nghe không cản được, nhưng bản tính thuần lương lại hoạt bát sáng sủa, vô cùng nhu thuận, thật là cô gái tốt hiếm có a.”
Vu lão cha nhìn nhị đồ đệ: “Con thật sự cho rằng như vậy?”
Vu Thịnh Bạch thực khẳng định gật đầu, cười vẻ mặt thành khẩn.
Vu lão cha đi lên trước vỗ vỗ bả vai Vu Thịnh Bạch: “Không thẹn được người giang hồ xưng ‘Thiên Thiên Bạch’, công phu nói dối không chớp mắt quả thật không người nào có thể so sánh!”
“Đều bị người nhìn ra? Không thẹn là sư phụ con a!” Vu Thịnh Bạch thở dài khen tặng.
Hai người cười ha ha tự khen tặng nhau, Vu Thịnh Thế phi thường bình tĩnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong mắt tràn ngập khinh bỉ.
“Ai –” Vu lão cha lắc đầu giận dữ nói: “Con nói xem, sư muội con trước đây rõ ràng là đứa nhỏ vô cùng đáng yêu, lúc còn nhỏ nhu thuận lanh lợi, thông minh, người gặp người thích, từ khi mẫu thân nó qua đời nó liền thay đổi tính tình, đầu tựa như bị lừa đá vậy, trở nên điên điên khùng khùng ngơ ngác ngây ngốc ! Ngươi nói xem, ta thân là một thần y, sao lại không có cách gì với nó?”
“Sư phụ…… Sư muội tuy ngốc nhưng sẽ có phúc của người ngốc.” Vu Thịnh Bạch an ủi nói.
“Hy vọng như thế đi, Thịnh Thế, Thịnh Bạch, trước khi Tiểu Ưu xuất giá, nhất thiết không được để việc phái ta nhận được Quỷ Vực Thành sát thiếp lộ ra ngoài.” Vu lão cha nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc, Quỷ Vực Thành sát thiếp vừa ra tất diệt môn, đem Tiểu Ưu gả đến Cung gia, có lẽ có thể bảo toàn cho nàng một mạng. Cho dù nàng đầu óc không tốt, nhưng cũng là chân truyền huyết mạch của Thánh Y phái a!
“Vâng, sư phụ.”
“Thê nhi các ngươi ta đã nhờ người chiếu cố, có thể tránh thoát đại kiếp nạn lần này hay không đành tùy thuộc tạo hóa.”
“Tạ ơn sư phụ.” Vu Thịnh Thế, Vu Thịnh Bạch cảm kích hành đại lễ.
Vu lão cha nhìn ngoài cửa sổ có chút mệt mỏi nói:“Các ngươi đi xuống đi.”
Hai người liếc mắt một cái, chậm rãi thối lui đến cửa, cung kính lui ra.
Vu lão cha xoay người nhìn linh bài vị thê tử, biểu tình chậm rãi trở nên ôn nhu:“Vân Nhi, Thánh Y phái ta quyết không thể không chiến mà hàng, nếu đánh không lại ta sẽ đi xuống đó cùng nàng, nàng nói được không?”
Tia tịch dương cuối cùng chiếu lên linh bài vị, khiến cho linh bài hiện lên một đạo ánh sáng, ánh sáng kia như là đáp lại lời lão.
Mà bên kia,
“Ưu nhi, biết nữ nhi gia tam tòng tứ đức thế nào không?” Đại tẩu hỏi.
“Muội biết nam nhi tam tòng tứ đức.” Vu Thịnh Ưu lắc lư hai đùi, cắn hạt dưa gian trá cười nói.
“Nam nhi tam tòng tứ đức? Đó là cái gì?” Nhị tẩu nghi hoặc hỏi.
“Nương tử xuất môn phải theo, nương tử mệnh lệnh phải phục tùng, nương tử nói sai vẫn phải theo mù quáng; Nương tử trang điểm phải đợi, nương tử sinh nhật phải nhớ, nương tử đánh chửi phải nhẫn, nương tử tiêu tiền phải chi, đó là nam nhân tam tòng tứ đức.” (Oa, quá đúng, ghi lại, ghi lại) Vu Thịnh Ưu nói xong rung đùi đắc ý, nhìn các chị dâu cười, đã biết ba vị tẩu tử tuyệt đối là nhất đẳng mỹ nhân, còn vẻ đẹp mỗi người một vẻ bất đồng, đẹp như là nữ thần mùa xuân, nữ thần mùa hạ, nữ thần mùa đông, dù sao cũng chính là một phòng thần tiên tỷ tỷ!
Đứa nhỏ Vu Thịnh Ưu này trình độ văn học hàng ngày rèn luyện không cao, nàng hình dung nữ nhân xinh đẹp chỉ có một câu: Đẹp như nữ thần.
Hình dung nam nhân anh tuấn cũng chỉ có một câu: Thỉnh tham chiếu nam chủ hoặc nam xứng nào đó ở đâu đó trong truyện gì đó.
Vu Thịnh Ưu cho rằng: Thân là nữ nhân, bại bởi ba người các nàng không oan uổng, cho nên quan hệ với các chị dâu vẫn không tệ! Vì thế nàng bắt đầu ra sức giáo huấn tư tưởng ba vị tẩu tử, tính cách của nữ nhân hiện đại, cùng với chủ nghĩa nữ quyền, vv.vv…… Nhìn các vị tẩu tử còn thực sự học tập, Vu Thịnh Ưu vô cùng đắc ý! Ha ha, ta chỉnh các sư huynh không được, ta còn không thể dạy hư sư tẩu sao? Oa ca ca ca ca! Các ngươi không cần ta! Các ngươi không cần ta! Ta muốn các ngươi hối hận, hối hận, hối hận! Hối hận cả đời!
Cho nên nói, có thể đắc tội một trăm kẻ quân tử, cũng không nên đắc tội một kẻ tiểu nhân, tỷ như Vu Thịnh Ưu vậy!
—————-
Vu Thịnh Ưu [ cười lạnh ]: Hừ hừ, còn có mụ tác giả kia! Đừng cho là ta sẽ bỏ qua ngươi! Ta mỗi ngày đều ngồi xổm ở góc tường chăm chỉ nguyền rủa ngươi một trăm lần a một trăm lần!
Mỗ Nguyệt [ nghi hoặc ]: Vì cái gì bỗng nhiên cảm giác một trận gió lạnh vù vù thổi qua vậy?