Ai Ở Bên Kia Bờ Thời Gian

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2




Cao Tường lái xe trở về nhà mình ở trung tâm thành phố, một nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào huyên náo, căn chung cư phức hợp rộng rãi, mẹ anh – bà Trần Tử Huệ ở tầng một đã đi ngủ trước. Sau khi lên tầng hai, anh nhìn thấy trong phòng ngủ của con trai Cao Phi vẫn ló ra ánh đèn. Anh gõ cửa, không có bất kỳ phản hồi nào, đẩy ra xem thử thì đúng như anh đoán, Cao Phi ngồi trước máy tính, đeo tai nghe, đang tập trung tinh thần chơi game.

Anh vừa tức vừa buồn cười, bước qua gỡ tai nghe của nhóc xuống: “Anh bạn nhỏ, đã mấy giờ rồi, bài tập làm xong chưa?”

Cao Phi còn chưa đến 16 tuổi, đang học lớp 9 trong trường trọng điểm Nhất Trung đứng đầu toàn thành phố, hiển nhiên chẳng hề sợ bị bố bắt được đang chơi game, cười cợt nhả: “Còn chưa đến 11 giờ mà, không phải hôm nay bố đi hẹn hò à, sao về sớm thế?”

“Không phải chuyện của con. Bài tập...”

“Bài tập làm xong lâu rồi.”

Cao Tường trừng mắt nhìn thằng nhóc, đưa tay thay nhóc ấn nút thoát game tắt máy: “Đi ngủ.”

Cao Phi giữ chặt góc áo của anh: “Đừng đi đừng đi, chúng ta tâm sự chút đi bố.”

Cao Tường biết rõ một đứa nhóc lớn chừng này rồi còn tìm bố tâm sự tuyệt đối không phải là muốn dốc bầu tâm sự thật: “Nói chuyện gì?”

“Bố định kết hôn với cô Chu à?”

“Đây chắc lại là bà nội con bắt con hỏi hả.”

“Con cũng có lòng hiếu kỳ mà.”

“Con có thích cô Chu không?”

Nhóc nghiêng đầu suy nghĩ: “Bố cũng mới chỉ đưa con đi ăn cùng cô ấy một lần vào tháng trước mà, nói gì đến thích hay không thích.”

Cao Tường không có cách nào bày ra vẻ “người cha nghiêm khắc” trước mặt cậu con trai lười biếng, hơn nữa anh muốn trân trọng bầu không khí không câu nệ gò bó được rèn giũa lâu ngày mà ra giữa hai cha con, tiện tay lấy 1 chiếc ghế dài ngồi xuống: “Con cũng mong bố lấy vợ?”

“Ban đầu con nghĩ nhà mình chẳng thiếu cái gì cơ, có vẻ bố không kết hôn sống vẫn rất tự tại đấy thôi. Nhưng bà nội quả thực rất mong chờ bố lấy vợ, với cả, gần đây con xem tạp chí thấy bảo, độc thân không có lợi cho đàn ông trên phương diện...” Cao Phi cười xảo quyệt: “...sức khỏe của thân thể và trái tim, bố vẫn nên cưới một cô đi thôi.”

Cao Tường ngớ ra, dở khóc dở cười: “Con xem tạp chí gì đấy, toàn nói linh tinh.”

“Không chỉ tạp chí nói thế đâu. Thầy Trần dạy bọn con môn vật lý ấy, già cỡ bố, mãi mà chưa kết hôn, tính cách quái dị cực. Mấy bạn nữ lớp con đều bảo chắc do hồi trẻ thầy từng thất tình, bị đả kích.” Cao Phi càng nói càng buồn cười, “Mấy bạn ấy chỉ thiếu điều viết hẳn một bộ tiểu thuyết lãng mạn về thầy ấy.”

“Toàn vớ vẩn linh tinh cái gì đấy. Học lớp 9 rồi, cũng nên chăm chỉ học hành đi thôi. Lần trước chủ nhiệm lớp con gọi bố đến...”

“Không phải chỉ là đem điện thoại đến trường chẳng may bị cô ấy bắt được thôi à, chuyện bé xé ra to quá đi.”

“Theo như cô ấy nói, hai học kỳ cuối này con còn không cố gắng nữa, muốn thi vào khối cấp 3(1) của trường là hơi khó đấy.”

(1)trường liên thông từ cấp 1 đến cấp 3. Có khi liên thông lên cả đại học luôn.

“Con nghĩ rồi, con không định thi vào cấp 3 của trường Nhất Trung. Đồng phục trường này con mặc ngán đến buồn nôn từ lâu rồi.”

Cao Tường nhìn đồng phục Cao Phi vắt trên lưng dựa ghế, áo thể thao rộng thùng thình màu xám nhạt sọc lam phối với quần dài màu lam đậm, giống với tất cả những bộ đồng phục trung học khác, quả thực không thể nói là đẹp được. Anh không nhịn được cười: “Lý do không đầy đủ, bác bỏ.”

“Ngoài đồng phục ra còn có mấy cái nội quy vừa vặt vãnh vừa chán ngắt, quản bọn con từ đầu đến chân như tù nhân ấy, ngay đến độ dài tóc tai, móng tay mà cũng kiểm tra định kỳ, thật khiến người ta không chịu nổi. Âyy, sao bố lại nhìn chằm chằm con thế, tóc của con rất phù hợp với tiêu chuẩn được chưa nào?”

“Bất kể trường nào cũng đều có nội quy riêng quản bọn con cả, có vài trường yêu cầu còn nghiêm khắc hơn cơ.”

Cao Phi vỗ đét vào đùi: “Cái giọng điệu này của bố giống y hệt của cô chủ nhiệm bọn con. À phải rồi, lần trước cô ấy còn đi tham quan trường cũ của bố Trung Học Thanh Cương, lúc về nhắc nhở bọn con: chẳng có gì phải kêu ca, học sinh bên đó mỗi buổi sáng 6 rưỡi đến trường, buổi tối tự học đến 9 rưỡi, về ký túc xá xong tiếp tục học, không có ai ngủ trước 12 giờ cả, càng chưa từng có cái gọi là cuối tuần. Chậc chậc, thế này quá là biến thái. Bố học ở đó 6 năm liền, vậy mà không bị ép phát điên?”

“Bố học ở đó 6 năm không bị điên, nghe con nói vớ vẩn bố mới muốn điên đây này. Thế suy nghĩ xem đi nước ngoài học cấp ba có được không?

Cao Phi nhất thời lưỡng lự: “Đi đâu ạ?”

“Anh, hoặc Canada, tùy con chọn.”

“Nước Anh thời tiết quá âm u, Canada thì nghe nói là rất chán, con vẫn thấy Hán Giang tốt hơn cả.”

Cao Tường vừa bực mình vừa buồn cười: “Vậy được rồi, hi vọng con thi cấp 3 có thành tích ra hồn một chút.”

“Bố nhẫn tâm đày con đi xa thế à? Con không sợ sống tự lập đâu, chỉ là vì không nỡ rỡi bố với bà nội nên mới không đi nước ngoài thôi.”

Cao Phi cười như lưu manh, nhưng tình cảm lộ ra trong lời nói lại vô cùng chân thật, Cao Tường lòng đầy tâm sự lại lần nữa bị xúc động, nhất thời không còn lòng dạ nào tán gẫu tiếp với con trai, đứng dậy vỗ vỗ vai nhóc: “Chuyện này để sau hẵng nói đi. Lên giường đi ngủ, không được chơi game nữa.”

Cao Tường đi về phòng mình, đổi bộ đồ thể thao, lên máy chạy bộ tập chạy 60 phút, dài hơn 15 phút so với thời gian tập bình thường của anh, sau khi đi xuống đã mướt đầy mồ hôi. Anh thở hồng hộc, ý thức được anh quả thực đã qua cái tuổi lấy vận động mạnh để điều chỉnh tâm trạng mất rồi, chỉ có thể đợi nhịp tim dần dần hồi phục về mức thường rồi đi tắm. Sau đó nằm trên giường, anh vẫn không hề buồn ngủ.

Anh đành phải bật dậy, rót cho mình một cốc rượu vang, đi đến trước cửa sổ đẩy cửa ra. Gió cuối tháng 9 mang theo hơi thở mùa thu nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt, mát lạnh cả người. Nhưng anh vẫn chưa đến độ tuổi lúc nào cũng hoài niệm chuyện cũ, quá khứ đã qua đương nhiên vẫn chưa từng quên, một khi thực muốn nhớ lại, trong giây lát không biết nên bắt đầu từ chỗ nào mới được.

Ánh mắt anh dừng trên một hàng ảnh chụp treo trên giá trồng cây bên cửa sổ.

Cao Phi không chụp ảnh một trăm ngày như những đứa trẻ khác, tấm đầu tiên mở to mắt đối diện với ống kính là vào lúc tròn một tuổi ông bà nội đưa ra tiệm chụp, thằng nhóc mới bị thợ chụp ảnh đánh thức, rất không vui, nhưng trời sinh nhóc đã có một đôi mắt cong cong, đen mà sáng trong, dù biểu cảm có nghiêm túc hơn đi chăng nữa vẫn như đang cười, lại thêm đôi má tròn phúng phính và đôi môi như nụ hoa đặc trưng của trẻ con, vô cùng đáng yêu.

Tấm ảnh gần đây nhất chụp với Cao Tường là hơn hai tháng trước lúc nghỉ hè, Cao Phi đã thấp hơn anh chẳng đáng bao nhiêu, nghịch ngợm bò trên lưng anh, cằm đặt trên đầu vai bên trái của anh, đồng thời giơ tay phải thành hình chữ V đặt sau đầu anh, cười to toét, lộ ra một chiếc răng nanh bên phải, trong nét cởi mở lại mang theo chút nghịch ngợm, không khác gì những bé trai mười mấy tuổi khác.

Anh nhìn đinh ninh vào nụ cười của Cao Phi. Đứa bé này từ khi sinh ra đến bây giờ, đa số thời gian đều sống cùng anh, sau khi tròn một tuổi, bà nội tỉ mẩn đã lưu giữ toàn bộ những ghi chép về quá trình trưởng thành của nhóc, có một loạt ảnh từ thời ê a học nói, lò dò học đi đến lúc đi nhà trẻ, học cấp 1, cấp 2 đều được lưu giữ lại. Tuy nhiên, một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt nhỏ bé đến mức khiến người ta lo lắng, dưới cằm lúc nào cũng chảy nước dãi, chỉ có thể dùng tiếng khóc thét lên để biểu đạt cảm xúc dưới sự theo dõi của anh trở thành một cậu thiếu niên anh tuấn, phép thuật mà thời gian biến ra này quả là khiến người ta kinh ngạc, và cả chút thương cảm.

______

Sáng hôm sau, Cao Tường lại lái xe đến khách sạn Lâm Giang lần nữa. Anh đi đến phòng 517 thì phát hiện cửa phòng đang mở, nhân viên phục vụ đang ở trong thay ga trải giường.

“Xin hỏi người khách ở phòng này ra ngoài rồi phải không?”

“Khách ấy trả phòng rồi ạ.”

Cao Tường vội vàng xuống lầu đến quầy lễ tân hỏi nhân viên: “Cho tôi hỏi vị khách phòng 517 Tả Tư An trả phòng lúc nào vậy?”

Cô gái lật sổ ghi chép ra xem, “Vị khách này khoảng nửa tiếng trước đã trả phòng thanh toán đi rồi ạ.”

“Cô ấy có nhắc là đi đâu không?”

Nhân viên lễ tân lắc đầu: “Không nhắc.”

Anh không ngờ được cô bảo đi là đi, cũng không lưu lại bất kỳ phương thức liên hệ nào, trong nhất thời hơi cảm thấy không biết phải làm gì mới được. Lúc này một nhân viên xếp hành lý trẻ tuổi ở bên cạnh nói chen vào: “Tiên sinh, lúc tôi giúp vị tiểu thư đó lấy hành lý, cô ấy nghe khẩu âm của tôi xong hỏi tôi có phải người Thanh Cương không, bảo rằng cô ấy cũng đang muốn đi Thanh Cương một chuyến, hỏi tôi xem đi xe khách đường dài nên bắt ở đâu.”

Cao Tường vội đáp: “Cảm ơn.”

Anh gấp gáp đi ra khởi động xe, lái về hướng Thanh Cương.

Thanh Cương là một huyện cách thành phố tỉnh lỵ(2) Hán Giang khoảng 150km. Đi trên đường quốc lộ bằng phẳng thẳng tắp, anh có cảm giác sốt ruột khó tả.

(2) Tỉnh lỵ: thành phố trực thuộc tỉnh, là trung tâm của 1 tỉnh, cùng cấp với huyện. Ví dụ Vinh là tỉnh lị của Nghệ An, thành phố Thái Bình là tỉnh lỵ của Thái Bình.

Cao Tường đã vô số lần đi về giữa Thanh Cương và Hán Giang, nhưng lần gần nhất lái xe trên con đường này với tâm trạng lo lắng sốt ruột đã là hẳn 16 năm trước. Chuyện xưa cũ lắng đọng bao lâu nay phủ kín tâm tư, trái tim anh càng thêm khó bình tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.