Nghe hắn nói thế, Vũ Văn Yên nghi ngờ nhìn sang Triệu Thành Văn.
Triệu Thành Văn vội nói: “Thần không biết bệ hạ cũng ở đó, là thần thất lễ.”
Vũ Văn Lan lại nói: “Ngươi mua điểm tâm từ hẻm Thiên Tỉnh, sau đó liên tục ghé năm sáu căn nhà, chuyện này ngươi giải thích thế nào? Chẳng lẽ là đi thăm bạn bè ư?”
Không chờ Triệu Thành Văn trả lời, Vũ Văn Yên đã nhíu mày xen miệng: “Theo bổn cung biết thì ngươi làm gì có bạn bè nào ở hẻm Thiên Tỉnh? Nói đi, rốt cuộc đêm đó ngươi đến đó làm gì?”
Triệu Thành Văn vẫn ra sức nói dối: “Nơi đó có một cửa hàng bán điểm tâm rất nổi tiếng, ta sợ công chúa uống rượu xong sẽ bị đói bụng cho nên mới đi mua điểm tâm cho công chúa ăn.”
Yến Xu ở một bên vừa ăn bánh củ năng vừa tấm tắc ——
【 Đã chết đến nơi còn ráng cãi bướng, rõ ràng hắn ta mua điểm tâm cho vợ bé cơ. 】
Ngay sau đó, nàng nghe Vũ Văn Lan cũng nói: “Ngươi mua điểm tâm cho căn nhà thứ hai kia mà, Trẫm nghe nói chủ nhân của nơi đó là một người phụ nữ trẻ và hai cậu bé trai.”
Không chờ Triệu Thành Văn kịp phản ứng lại, Vũ Văn Yên đã trợn tròn mắt.
“Hai cậu bé trai? Không ngờ những điều mà quyển tiểu thuyết kia viết lại là sự thật! Có phải ngươi muốn diệt trừ bổn cung sau đó đón ba mẹ con của con tiện nhân kia về không hả?”
Triệu Thành Văn cuống quít lắc đầu: “Không không không, vi phu nào dám đối xử với điện hạ như thế…”
Hắn ta còn chưa nói xong, Yến Xu đã nhanh nhảu nói chen vào: “Ngươi nói thế có nghĩa là ngươi thật sự có vợ bé à, chỉ là không muốn hại Trưởng công chúa thôi?”
Nghe đến đây, sắc mặt của Vũ Văn Yên xanh mét, đôi mày liễu cũng nhướng cao vì giận.
Nàng ta đảo mắt nhìn quanh điện, cuối cùng dừng lại ở chỗ bảo kiếm trừ tà được treo trên cây cột.
Vũ Văn Yên bước nhanh tới đó rút kiếm ra rồi bổ ngược về phía Triệu Thành Văn.
“Giỏi cho tên cẩu tặc nhà ngươi! Hôm nay bổn cung phải giết chết ngươi mới hả dạ!!!”
Triệu Thành Văn sợ tới mức co giò bỏ chạy.
Vũ Văn Yên đuổi sát theo không tha, trong miệng còn mắng to: “Vợ bé này! Ngựa ốm này! Còn dám mua một tòa dinh thự ở Giang Nam để nuôi mỹ nhân!!! Hôm nay bổn cung mà không chém chết ngươi thì thật đúng là có lỗi với liệt tổ liệt tông của Vũ Văn gia!!!”
Mọi người trong điện đều lấy làm kinh hãi, chỉ có Yến Xu say mê nhìn đến không chớp mắt, trong lòng hô to đã ghiền ——
【 Bây giờ phải chờ xem kiếm pháp của Trưởng công chúa có chuẩn hay không thôi! Chậc chậc, có khi nào sẽ cắt phăng luôn chíp chíp của hắn ta không! Kích thích, quá kích thích!!! 】
Trong lúc nàng nghĩ như vậy, mũi kiếm của Trưởng công chúa đã xẹt qua cánh tay của Triệu Thành Văn, người đàn ông nọ tru lên một tiếng thảm thiết, cánh tay cũng chảy ra máu tươi.
Yến Xu sững sờ, sau đó cả người mềm nhũn suýt ngã từ trên ghế xuống.
Bệnh sợ máu của nàng lại tái phát rồi.
Nhưng mà đang lúc gay cấn như thế này thì sao nàng có thể ngất vì sợ máu được!?
Yến Xu tự gào rống với bản thân:【 Không được! Tuyệt đối không thể ngất đi vào lúc này được!!! Mau tỉnh táo lại đi ta ơi, vở tuồng xuất sắc như thế này mà bỏ lỡ là uổng phí lắm!!! 】
Vũ Văn Lan: “???”
Sắc mặt đã trắng bệch như giấy rồi mà nàng ấy vẫn còn muốn xem kịch hay à?
Hắn lập tức đứng dậy từ chiếc giường ngồi, đi vài bước tới gần rồi ôm nàng vào trong ngực, sau đó nói với hai người kia: “Dừng tay!”
Thái Hậu cũng ra tiếng: “Bệ hạ còn đang ở đây, hai ngươi làm như thế còn ra thể thống gì nữa, mau dừng tay!”
Nhưng mà Vũ Văn Yên như thể đã điên rồi, nàng ta hoàn toàn không có ý dừng lại.
Trong nháy mắt, lại một kiếm chém lên mặt của Triệu Thành Văn, máu tươi lập tức trào ra như suối phun.
Yến Xu thấy thế thì cả người càng không có sức lực, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Nhưng chút lý trí còn sót lại trong đầu đã kiên cường giúp nàng chống đỡ ——
【 Ta ơi, mày không được ngất!!! Tỉnh táo lại nào!!! Nói không chừng chim nhỏ của hắn ta sắp lìa cành rồi đấy!!! Đây là cảnh tượng xưa nay khó gặp, chẳng lẽ mày muốn bỏ qua sao!!! 】
Vũ Văn Lan: “???”
Hắn cảm giác được triệu chứng của nàng đã nghiêm trọng hơn, cho nên không dám chậm trễ nữa, vội nói: “Người đâu, còn không mau tới cản Trưởng công chúa lại!”
Các thị vệ vọt vào trong điện, cuối cùng cũng khống chế được Vũ Văn Yên.
Mà Triệu Thành Văn thì quỳ trên mặt đất che mặt gào rú.
Vũ Văn Lan nói: “Trưởng tỷ, tỷ đừng có gấp, Trẫm đã cho người đi điều tra rồi, nếu đúng là hắn ta đã làm chuyện có lỗi với tỷ thì sẽ có luật pháp trừng trị hắn ta.”
Búi tóc của Vũ Văn Yên đã lệch sang một bên, trâm vàng trâm bạc trên đầu rơi tán loạn đầy trên mặt đất, nàng ta thở hồng hộc chỉ vào Triệu Thành Văn, cả giận nói: “Cẩu tặc, xem ra mấy năm nay bổn cung đã chiều hư ngươi rồi nhỉ! Tước ‘hầu’ của cha ngươi, chức ‘phi’ của cháu gái ngươi, những thứ này bổn cung đem đi cho chó ăn còn hơn là cho ngươi!”
Nghe nàng ta nói hết câu, Yến Xu đang nằm trong lòng ngực của Vũ Văn Lan cũng yếu ớt hô hào:【 Đúng thế đúng thế! Bởi mới nói chém có hai đao thì đâu có đủ!!! Mau lên, mau chém thêm một đao đi, nhớ nhắm ngay chỗ hiểm của hắn ta ấy!!! 】
Vũ Văn Lan:【…】
Xem ra nàng ấy đã hết thuốc chữa rồi.
Hắn ra lệnh: “Các ngươi đỡ công chúa đi nghỉ tạm trước đi, cũng tìm ngự y tới băng bó miệng vết thương cho phò mã, nhưng không cho phép bọn họ ra cung. 】
Mọi người bẩm vâng, sau đó mời hai vợ chồng kia ra khỏi điện.
Trong điện cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Vũ Văn Lan hỏi Thái Hậu: “Chuyện ban nãy có làm mẫu hậu sợ hãi không?”
Thái Hậu thở dài: “Ai gia không sao, thật là, tính tình của nó vẫn không khác gì khi xưa cả!”
Vũ Văn Lan vừa muốn gật đầu thì lại nghe Thái Hậu nói trong lòng:【 Hôm nay đúng là may cho tên tiểu tử thối Triệu gia này! 】
“???”
Thái Hậu lại thở dài:【 Ôi chao, tính ra làm công chúa tốt thật đấy, có thể tùy tiện chém bọn đàn ông. 】
Vũ Văn Lan: “???”
Thái Hậu chợt quay sang hỏi hắn: “Bệ hạ, Nghi tần bị sao thế?”
Vũ Văn Lan hoàn hồn: “Nàng ấy sợ máu, để Trẫm ôm nàng ấy về trước đã.”
Thái Hậu vội gật đầu: “Đứa nhỏ đáng thương, bệ hạ mau đi đi.”
Vũ Văn Lan ‘vâng’ một tiếng, sau đó ôm Yến Xu rời đi.