Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 34: Chương 34: Dưa lớn siêu kích thích!




Vũ Văn Lan nhìn về tên y sư mở miệng đầu tiên: “Đã là kẻ hành y thì phải có trách nhiệm trị bệnh cứu người, nếu như chỉ vì một chút lợi nhỏ mà hại chết người vô tội thì, ngươi đặt lương tâm mình ở chỗ nào?”

Sắc mặt đối phương lập tức trắng bệch, ông ta chỉ do dự trong chốc lát, sau đó bất ngờ quỳ rạp xuống mặt đất liều mạng dập đầu: “Xin bệ hạ thứ tội, là do có người lấy tính mạng cả nhà của vi thần để khống chế vi thần, cho nên ban nãy vi thần mới nói dối…”

Vũ Văn Lan trầm giọng hỏi: “Còn không mau khai thật ra, nếu khai thật thì Trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Vị ngự y kia khóc lóc thảm thiết: “Ngày 10 tháng chạp hôm đó vi thần chỉ bốc thuốc chữa dị ứng hoa đào cho cung nữ Nhẫn Đông thôi ạ, còn Xuân Cẩn thì đúng là không có trực ban vào ngày hôm đó.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía vị y nữ Xuân Cẩn kia, chỉ thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, cả người không ngừng run lẩy bẩy.

Vũ Văn Lan lạnh lùng nói: “Giải nàng ta xuống dùng nghiêm hình tra tấn, xem xem là ai sai nàng ta bôi nhọ Lý quý nghi.”

Mọi người bẩm vâng, lập tức có người tiến lên áp giải Xuân Cẩn ra ngoài.

Trương tài nhân chỉ còn lại một mình, nàng ta cực kỳ sốt ruột, chỉ đành nói: “Thần thiếp cũng không biết là kẻ nào ra lệnh cho Xuân Cẩn, nhưng chuyện giọng nói của thần thiếp bị huỷ là thật, thần thiếp thật sự bị kẻ khác hãm hại, mà từ khi vào cung tới nay thần thiếp chỉ kết bạn với mỗi mình Lý quý nghi, trừ nàng ra sẽ không có ai muốn hãm hại thần thiếp cả.”



Lý do này thật sự quá gượng ép, cho nên không có mấy người tin lời của nàng ta.

Yến Xu lại mở miệng: “Lần đó khi bị dị ứng hoa đào, cả người ta nổi sởi, thậm chí còn khó thở nữa. Tính ra cũng lạ, ngươi nói xem mới tháng chạp thì hoa đào ở đâu ra mà khiến ta bị dị ứng, đúng không? Mấy ngày trước ta nhớ lại việc này, cảm thấy bên trong có uẩn khúc cho nên mới nói cho Phú tổng quản nghe, không biết công công đã điều tra được gì rồi?”

Nghe nàng nói như thế, Phú Hải vội đáp: “Việc này đúng là rất kỳ lạ, đang trong tháng chạp, trừ phòng ấm của Tư Uyển Xử ra thì làm gì còn chỗ nào có hoa đào? Nô tài biết thế cho nên mới phái người đi một chuyến tới Tư Uyển Xử, kết quả hỏi thăm được một chuyện, thì ra vào ban đêm ngày 8 tháng chạp đã từng có người đến Tư Uyển Xử lấy một ít phấn hoa đào.”

Phấn hoa đào?

Mọi người lập tức xốc lại tinh thần, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân làm căn bệnh dị ứng hoa đào của Lý quý nghi tái phát? Thì ra nàng ấy mới là người bị hãm hại!

Vũ Văn Lan cũng mới biết được việc này, hắn hỏi: “Là ai lấy phấn hoa đào?”

Phú Hải vội đáp: “Nô tài vốn định chờ sau khi nghi thức tế lễ kết thúc mới bẩm báo cho bệ hạ, kẻ lấy phấn hoa đào đó chính là cung nữ Xuân Nga của điện Lâm Hoa ạ.”

Ông ấy vừa nói xong, Xuân Nga đứng bên người Trương tài nhân lập tức quỳ rạp xuống đất hô: “Bệ hạ minh giám, nô tỳ chỉ đi lấy phấn hoa đào về làm phấn thơm cho tài nhân thôi ạ, nô tỳ chưa hề đi tới điện Vĩnh Ninh.”

Phú Hải cười lạnh: “Đúng vậy, đúng là ngươi không có tới điện Vĩnh Ninh, nhưng nơi ngươi tới là Hoán Y Cục.”

Xuân Nga nghe thế lập tức run lên.

Phú Hải tiếp tục bẩm báo cho Vũ Văn Lan: “Nô tài đã từng suy nghĩ cách để phấn hoa đào có thể tới được điện Vĩnh Ninh và làm Lý quý nghi phát bệnh dị ứng, sau đó cảm thấy rắc lên quần áo hẳn là phương pháp tốt nhất, vì thế nô tài lại phái người đến Hoán Y Cục, lúc này mới tra ra, thì ra đêm ngày 8 tháng chạp đó, Xuân Nga lấy phấn hoa đào từ Tư Uyển Xử xong là đi thẳng tới Hoán Y Cục mua chuộc một cung nữ giặt đồ, bảo người này rải phấn hoa đào lên quần áo của Lý quý nghi.”

Nghe Phú Hải nói xong, Trương tài nhân đã mặt cắt không còn một giọt máu.

Hoàng đế lạnh lùng ra lệnh: “Đưa lên đây.”



Phú Hải bẩm vâng, lập tức sai người ra ngoài đưa người tới, không qua bao lâu đã có một cung nữ cả người đẫm máu hơi thở thoi thóp bị kéo vào trong điện, nàng ta suy yếu nói: “Xin bệ hạ tha… xin bệ hạ tha mạng, là Trương tài nhân bảo Xuân Nga tới cho nô tỳ năm mươi lượng bạc…”

Mọi người hiểu ngay, thì ra năm mươi lượng bạc đó dùng ở chỗ này.

Trong điện chợt vang lên tiếng khóc rấm rứt, Yến Xu rưng rưng nước mắt nhìn về phía Trương tài nhân: “Ban nãy chính miệng ngươi nói, từ khi vào cung tới nay hai ta chỉ có nhau, khi đó trừ ngươi ra làm gì có ai chịu kết bạn với ta, ta coi ngươi như chị em tốt nhất, thế mà ngươi lại hại ta như thế, hu hu hu…”

Tới bến luôn! Khóc chung đê! Coi nước mắt ai nhiều hơn!

Làm như chỉ có mình ngươi biết khóc dị á, đã hại người ta trước mà còn lý do lý trấu!

Vũ Văn Lan: “…”

Hắn biết ngay mà.

Trương tài nhân vẫn còn cứng đầu không chịu nhận tội: “Không, không phải ta, không phải ta mà…”

Vũ Văn Lan đã không còn kiên nhẫn, hắn liếc Xuân Nga một cái, dứt khoát lên tiếng: “Đưa nàng ta đi nghiêm hình tra tấn đi.”

Nghiêm hình tra tấn?

Xuân Nga nhìn thoáng qua cô cung nữ giặt đồ đang quỳ rạp trên mặt đất, chỉ thấy hiện tại nàng ta đã bị đánh cho không còn hình người, cảnh này làm Xuân Nga sợ mất mật, chỉ đành run rẩy nói: “Xin bệ hạ tha mạng, là do tài nhân sai nô tỳ làm như vậy, nô tỳ cũng chỉ bị ép thôi ạ…”

Vũ Văn Lan khinh thường giao tiếp với nàng, Phú Hải thấy thế vội đứng ra tiếp lời: “Thế tại sao Trương tài nhân lại muốn hại Lý quý nghi?”



Xuân Nga khóc ròng nói: “Bởi vì trong bữa tiệc tiễn đưa năm cũ, Lý quý nghi cố ý ăn mặc nhạt nhòa để gây sự chú ý với bệ hạ, tài nhân lại hiểu lầm bệ hạ đang xem mình cho nên mới chủ động hiến ca, nào biết lại bị Lệ tần chế nhạo bêu xấu, chủ tử giận quá cho nên mới sai nô tỳ tìm cách phá hủy dung nhan của Lý mỹ nhân ạ…”

Xong rồi, xong đời rồi.

Trương tài nhân nằm liệt trên mặt đất nghĩ như thế.

Lại nghe quân vương lạnh lùng nói: “Đã làm ác trước, chẳng những không biết tỉnh ngộ mà còn tái phạm lần thứ hai, ai cho ngươi lá gan đó, hả?”

Trương tài nhân chỉ đành lặng lẽ nhìn về phía An tần, trong lòng nói:【 Mau cứu ta! Không phải ngươi đã nói Chu quý phi sẽ bảo vệ ta hay sao? 】

An tần lại chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ý cảnh cáo trong mắt không cần nói ra cũng hiểu.

Nếu Trương tài nhân dám khai ra một chữ thì bảo đảm cả nhà họ Trương sẽ xong đời.

Trương tài nhân sững sờ trong giây lát, cuối cùng gian nan mở miệng: “Là tự thần thiếp nghĩ ra cách này ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.