Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 36: Chương 36: Mặc kệ là dưa tươi hay dưa cũ, đã hóng chuyện thì không bao giờ chê chuyện lớn!




Thật sự là quá kích thích.

Phải biết rằng người này chính là Thượng thư bộ Lễ đấy! Là quan viên tối cao quản lý nghi thức thực hiện năm lễ (1) trong triều!

Ai mà ngờ được một ông lão suốt ngày mở miệng ra là ‘lễ nghĩa liêm sỉ’ lại có thể làm ra một việc đồi phong bại tục như vậy!!!

Giờ phút này, Yến Xu đã không còn quan tâm những chuyện xảy ra quanh mình nữa, thứ mà nàng có hứng thú nhất bây giờ chính là ăn dưa.

【 Sao sao, đầu đuôi câu chuyện là như nào? Cậu mau kể cho tui nghe với. 】

Hệ thống:【 Bà biết Thượng thư bộ Lễ có tổng cộng hai người con trai đúng không? 】

Yến Xu:【 Ừ, con cả của ông ta là cha ruột của An tần còn gì? Hiện giờ người này đang làm chức Hồng Lư Tự Thừa thì phải? 】

Nói tới đây nàng bỗng nhiên trợn to mắt:【 Trời trời trời, chẳng lẽ người tằng tịu với ông ta là mẹ của An tần hả? 】

Cách đó không xa, giữa muôn vàn tiếng lòng tỏ ý kinh ngạc, quân vương chuẩn xác mà nghe được câu nói này của nàng, cho nên không khỏi sửng sốt một phen.

Tằng tịu?

Mẹ của An tần?
. Ngôn Tình Sắc


Chẳng lẽ… Chẳng lẽ nàng ấy đang nói tới Thượng thư bộ Lễ?

Hệ thống:【 Bà nghĩ nhiều quá, cho dù vị kia có muốn ôm đùi thì đoán chừng lão già này cũng chê vội ấy chứ. Con út của lão già này từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, cho nên cũng không có bản lĩnh gì, người vợ Triệu thị mà hắn ta cưới lại là một người khôn khéo, sau khi cưới hỏi xong thấy không thể trông cậy vào chồng mình được thì lập tức dan díu với cha chồng ngay, tranh thủ quyền lợi cho mình, cũng vì thế nên lão già này thường xuyên thiên vị chi thứ hai, điều này làm phòng lớn rất chi là bất mãn. 】

Yến Xu tấm tắc:【 Xem ra người cha chồng và người con dâu này tằng tịu với nhau rất lâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ không có ai trong phủ Thượng thư bộ Lễ phát hiện ra à? Con trai út của ông ta cam lòng bị cắm sừng bấy lâu nay sao? 】

Vũ Văn Lan đang nghe lén hơi giật mình, đúng thật là đang nói tới Thượng thư bộ Lễ ư?

Hệ thống:【 Vợ của lão già kia mất từ lâu rồi, cho nên cũng không có ai quản lý, hơn nữa người con trai út kia mới đi hai bước đã thở hồng hộc, bởi thế bình thường đều chia phòng với vợ mà ngủ, cho nên lại càng không thể phát hiện. 】

Yến Xu chép miệng:【 Thấy con út của mình đã yếu ớt như thế rồi mà người làm cha như ông ta cũng nhẫn tâm đoạt vợ của người ta, ác dữ vậy? Bộ không sợ một ngày nào đó con trai út của ông ta chết xong hiện hồn về báo thù hay gì. 】

Nói xong, nàng lén lút liếc Thượng thư bộ Lễ đang nói chuyện với hoàng đế một cái, trong lòng thầm khinh bỉ:【 Đồ lưu manh! 】

Vũ – cách đó không xa, đã nghe hết toàn bộ – Văn Lan: “…”

Hiểu hiểu, hắn đã đoán được đại khái rồi.

Vũ Văn Lan liếc Thượng thư bộ Lễ đang ra sức thề thốt phủ nhận chuyện tiểu thiếp một cái: “Cho con trai? Con trai lớn của ngươi đã lớn tuổi, còn con út thì trời sinh ốm yếu, không phải sao? Ngươi nói cho Trẫm nghe thử xem ngươi đưa cho người con trai nào? Con dâu của ngươi… liệu có bằng lòng hay không?”

Hắn cố ý nhấn giọng ở hai chữ “con dâu”, quả nhiên thấy sắc mặt của Thượng thư bộ Lễ lập tức thay đổi, nhịp tim của ông ta cũng dồn dập hẳn lên.

【 Có… có ý gì? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ bệ hạ đã biết chuyện đó??? 】

Vũ Văn Lan nghe tới đây thì còn có gì không rõ nữa, không ngờ lại là sự thật!!!

Hắn tạm thời giấu đi nỗi khiếp sợ, lại lần nữa dùng giọng điệu như có ý sâu xa bảo: “Nếu không muốn người ta biết thì trừ phi mình đừng làm.”

Thượng thư bộ Lễ lập tức sững sờ vài giây, sau đó đột nhiên quỳ xuống đất khóc rống: “Lão thần biết tội rồi, cầu xin bệ hạ rộng lượng bỏ qua cho thần. Việc này vốn là do Thừa Ân Công lo lắng cho quý phi nương nương, cho nên muốn nhờ lão thần tìm cơ hội nói tốt vài câu, nhưng quý phi vốn là người dịu dàng thiện lương, nào cần lão thần phải lắm miệng… Thần… thần sẽ trả các nàng về ngay ạ.”

Ông ta vừa nói hết câu, Vũ Văn Lan còn chưa kịp nói cái gì thì Thừa Ân Công vốn đang quỳ một bên lại tự dưng ngã lăn ra đất bất tỉnh.



Trong điện lập tức xôn xao cả lên.

Chu quý phi nhịn không được, lập tức lao lên phía trước hô to: “Cha ơi!” Nhưng mà mặc kệ nàng ta hô bao nhiêu tiếng, Thừa Ân Công vẫn không có phản ứng gì cả.

Chu quý phi sốt ruột quay sang cầu xin Vũ Văn Lan: “Xin bệ hạ mau truyền thái y đến cứu cha của thần thiếp ạ.”

Vũ Văn Lan lạnh lùng nói: “Trong điện đang có sẵn đó thôi.” Hắn nhìn về phía vị y sư chính trực ban nãy đã giúp đỡ Yến Xu, nói: “Ngươi sang khám cho Thừa Ân Công đi.”

Y sư bẩm vâng, nhanh chóng đến chẩn trị cho Thừa Ân Công.

Mọi người đều hồi hộp nhìn chằm chằm về nơi đó, chỉ có Yến Xu là vừa ăn dưa vừa tắc lưỡi:【 Vị y sư này chẳng những tính tình thẳng thắn mà y thuật cũng cao siêu nữa, nếu mà khám ra được nguyên nhân ngất xỉu của Thừa Ân Công là do ăn phải thuốc kích dục sau đó bum ba là bum quá độ xong nói ra thì… Á há há há há, tới lúc đó là có kịch hay để xem liền!! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Đúng là đã hóng chuyện thì không bao giờ chê chuyện lớn mà!

Song, chuyện kế tiếp lại y như nàng đã dự đoán.

Không qua bao lâu, vị y sư kia bẩm báo với quân vương: “Khởi bẩm bệ hạ, Thừa Ân Công bị ngất là do thận dương hư, hình như gần đây ngài ấy ham muốn quá độ, dẫn tới thân thể bị suy sút nghiêm trọng ạ.”

Ông ấy vừa nói xong, mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm ——

Ham muốn quá độ?

Chậc chậc, phải biết rằng ba ngày này không chỉ người trong cung, mà tất cả những người tham gia nghi thức cúng tế hôm nay đều phải trai giới.

Thế mà Thừa Ân Công lại… làm chuyện phòng the vào ngay lúc này???

Hơn nữa còn làm quá trớn???



Chu quý phi lập tức luống cuống, nàng ta quát lớn: “Chớ có nói bậy! Hiện tại đang là lúc trai giới, sao Thừa Ân Công lại có thể làm ra chuyện hoang đường như thế được?”

Vị y sư kia lại nói: “Vi thần là kẻ làm nghề y, tuyệt đối sẽ không nói bậy về chứng bệnh của người bệnh đâu ạ, nếu không một khi chậm trễ bệnh tình của người bệnh thì sẽ bị trời phạt. Tình hình lúc này của Thừa Ân Công cực kỳ nguy cấp, nếu không mau cứu chữa thì chỉ sợ sẽ không thể tỉnh lại nữa.”

“Cái…” Chu quý phi nghe tới đây lập tức bị dọa sợ, cuối cùng vẫn là Vũ Văn Lan đứng ra nói: “Vậy mau chẩn trị cho ông ta đi.”

Y sư bẩm vâng, lập tức móc một bộ châm bạc từ trong tay áo ra, bắt đầu ghim lên một số huyệt vị của Thừa Ân Công.

Mọi người đều duỗi cổ qua nhìn.

Qua một lát, Thừa Ân Công đúng là bắt đầu tỉnh lại, có điều mặt mũi ông ta biến thành mồm méo mắt lác, thân thể cũng suy yếu cực kỳ, vốn còn muốn mở miệng kêu một tiếng bệ hạ, đang tiếc chờ mãi vẫn không thốt ra được chữ nào, càng không thể đứng dậy.

Mọi người chứng kiến tất cả, âm thầm tấm tắc trong lòng —— Ôi giồi ôi, đã từng tuổi này rồi mà còn ham muốn quá độ, xem đi, mất hết mặt mũi trước mặt tổ tiên bao đời rồi kìa.

Nhưng chuyện dám vi phạm lệnh trai giới, bệ hạ tính xử lý như thế nào đây, sẽ không bao che đó chứ?

Ngay lúc này, chỉ nghe quân vương trầm giọng nói: “Thừa Ân Công thân là hoàng thân mà lại dám ham muốn quá độ trong lúc trai giới, đúng là hoang đường! Cho dù Trẫm có thể khoan dung thì tổ tông, lễ nghi, pháp luật, và cả bá tánh trong thiên hạ cũng không thể tha thứ. Huống chi ông ta còn phạm vào tội đút lót quan viên, âm mưu gây hỗn loạn triều cương! Trẫm phán, phế bỏ công chức của ông ta ngay trong ngày hôm nay, phạt ba năm lương bổng, Chu quý phi cũng bị giáng xuống hàng ‘phi’.”

Chú thích:

1. Năm lễ: Bao gồm cát lễ (các hoạt động cúng tế), hung lễ (chuyện mai táng), quân lễ (nghi thức lễ nghi trong quân sự), tân lễ (nghi thức đón tiếp chư hầu và sứ giả), gia lễ (bao gồm lễ đội mũ và lễ cưới hỏi).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.