Vũ Văn Lan không ngồi liễn rồng mà lững thững đi bộ trong gió lạnh, chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã ở bên ngoài cửa điện Cam Lộ từ bao giờ.
Phú Hải tấm tắc trong lòng:【 Quả nhiên bệ hạ luôn nhớ nhung Lý quý nghi mà, vừa xong nghi thức cúng tế đã vội vàng đi tới nơi này. 】
Vũ Văn Lan: “…”
Thật ra hắn cũng không hề có ý vội vàng lại đây, nhưng không biết vì sao cuối cùng thân thể lại tự đi đến nơi này.
Nhưng vừa lúc cũng có việc cần hỏi nàng, cho nên hắn lập tức bước vào trong điện.
Vào cửa, Vũ Văn Lan thấy Yến Xu đang ngồi bên cạnh bàn viết chữ, nghe thấy thông báo của cung nhân, nàng mới đặt bút xuống đứng dậy, vội vàng hành lễ với hắn: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Nói xong, nàng len lén nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng thầm cân nhắc:【 Hình như hắn không vui cho lắm thì phải? Đừng nói là vừa bị Thái Hậu mắng nha? 】
Vũ Văn Lan: “…”
Chẳng lẽ buồn vui của hắn đã thể hiện rõ trên mặt như vậy rồi sao?
Hắn vội xốc lại tinh thần, nói câu ‘miễn lễ’ rồi mới hỏi nàng: “Nàng lại đang viết tiểu thuyết à?”
Yến Xu ‘vâng’ một tiếng.
Vũ Văn Lan lại có chút hứng thú, hắn hỏi tiếp: “Lần này nàng viết về chuyện gì thế?”
Yến Xu khụ khụ hai tiếng: “Hôm nay thần thiếp viết về một cô gái sau khi phát hiện mình bị tên đàn ông cặn bã lừa gạt xong thì lập tức dũng cảm đứng dậy đấu tranh, không ngừng vươn lên ạ.”
Vũ Văn Lan không hiểu lắm: “Tên đàn ông cặn bã nghĩa là gì?”
Yến Xu đáp: “Là mấy tên đàn ông xấu xa đó ạ, bọn họ mặc sức lừa gạt tình cảm của các cô gái, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, giống như bã mía mà chúng ta ăn xong còn thừa lại ấy, cực kỳ vô dụng luôn.”
Vũ Văn Lan gật đầu nói: “Cách gọi này mới lạ đấy, đúng là không giống với người thường.” Nói tới đây, hắn lại hỏi tiếp: “Thế cái tên đàn ông cặn bã này làm cách nào để lừa gạt cô gái đó?”
Yến Xu hắng giọng: “Thật ra kẻ này là đồng tính luyến ái, hơn nữa còn là kiểu hoàn toàn không thích phụ nữ luôn cơ, nhưng vì che giấu tai mắt của người khác, hắn ta vẫn ngang nhiên cưới vợ sinh con, sau đó bỏ mặc vợ mình ở lại quê nhà chăm sóc cha mẹ chồng, còn mình thì đến nơi khác ở rồi nuôi dưỡng rất nhiều cậu trai trẻ làm nam sủng, hoang đường hết sức luôn.”
Vũ Văn Lan nghe đến đây thì âm thầm nhướng mày, chuyện này còn không phải là về Thị lang bộ Binh Sài Vi Trung sao…
Xem ra mỗi quyển tiểu thuyết của nàng ấy đều có liên quan đến một người nào đó.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Đúng là rất hoang đường, nhưng chuyện đàn ông ra ngoài bươn chải, phụ nữ ở nhà chăm sóc cha mẹ chồng cũng là việc thường thấy, làm cách nào mà người vợ này lại có thể phát hiện được mình đang bị lừa?”
Yến Xu vừa nghĩ vừa nói: “Vào một mùa đông nọ, mẹ của người đàn ông đột nhiên trở bệnh nặng, ở quê nhà chạy chữa hồi lâu cũng không khỏi, người vợ thấy vậy quyết định đi nhờ vả chồng mình, vào trong thành mời danh y về khám bệnh.”
“Nàng ấy cũng có viết thư trước, nhưng trùng hợp là trời lại đổ tuyết liên tục mấy ngày liền, thư từ bị trì trệ, người vợ quá sốt ruột về bệnh tình của người mẹ, thế là dứt khoát dắt cả nhà già trẻ cùng nhau lên đường.”
“Nào biết vừa trải qua một chuyến tàu xe mệt nhọc, chờ tới phủ của chồng mình trong thành, nàng lại phát hiện không ngờ chồng mình lại dan díu với những người đàn ông khác, mà phụ nữ trong phủ này thế nhưng cũng toàn do đàn ông cải trang thành.”
Vũ Văn Lan cổ vũ bằng cách ra vờ vẻ kinh ngạc: “Có chuyện này luôn sao?”
Yến Xu gật đầu, lại tiếp tục nói: “Đã làm chủ gia đình bao lâu nay, người vợ này cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là đã đoán ra được bí mật của chồng mình.”
Vũ Văn Lan gật đầu: “Cũng là một biện pháp hay.”
Yến Xu thấy câu này cứ quai quái kiểu gì: “Sao bệ hạ lại nói như vậy ạ?”
Vũ Văn Lan ho khan hai tiếng: “À không, ý Trẫm là phương pháp sáng tác của nàng rất hay.” Nói xong, hắn vội đổi đề tài: “Thế người vợ này làm cách nào để vươn lên?”
Yến Xu bắt đầu thả bay trí tưởng tượng của mình: “Sau khi phát hiện sự thật, nàng ấy khóc lớn một phen, sau đó kiên quyết ly hôn với tên đàn ông cặn bã này. Nàng ấy dùng kỹ năng thêu thùa cực tốt của mình mở một phường thêu, trải qua nỗ lực kinh doanh, cuối cùng cũng có được cuộc sống sung túc tự mình làm chủ. Còn tên đàn ông cặn bã kia bị lộ chuyện gièm pha, mặt mũi mất sạch, không chỉ mất công việc mà còn làm cha mẹ mình giận điên lên, thế là từ đây hắn ta thân bại danh liệt, cuộc sống bấp bênh!”
Kể xong, nàng quay sang hỏi hắn: “Bệ hạ cảm thấy kết cục này như thế nào ạ?”
Vũ Văn Lan nói: “Một cô gái yếu đuối quanh năm suốt tháng chỉ chăm lo việc nhà cửa như thế, chỉ sợ tâm tính sẽ ngây thơ, khó lòng mở được phường thêu.”
Yến Xu dẩu miệng nói: “Đây là tiểu thuyết thôi mà ạ, người xem thấy thoải mái là được, chứ nếu cứ rập khuôn theo thế giới hiện thực thì chỉ sợ độc giả xem xong cũng phiền muộn trong lòng.”
Ôi, đây cũng chỉ là tưởng tượng tốt đẹp của nàng thôi, nghe nói vị Sài phu nhân đáng thương kia chỉ là một người phụ nữ giản dị chỉ biết chăm lo cho gia đình, đời này còn chưa biết có thể thoát khỏi biển khổ hay không nữa.
Vũ Văn Lan gật đầu tán thành: “Nàng nói rất đúng, chuyện có thành hay không đều do con người, mọi chuyện đều có khả năng.”
Yến Xu gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng hơn, vội hỏi hắn: “Đúng rồi, xấp bản thảo mà bệ hạ mang đi mấy hôm trước, bệ hạ có mang về trả cho thần thiếp chưa ạ?”
Vũ Văn Lan sửng sốt: “…Chưa.”
Yến Xu có phần sốt ruột: “Đó là thứ rất quan trọng đối với thần thiếp đấy ạ, ngài không đánh mất đâu đúng không?”
Mẹ nó, xấp bản thảo đó đã ngốn hết thời gian viết ba ngày của nàng đấy! Nếu nó mà mất chắc nàng đi giết người luôn quá!
Vũ Văn Lan: “…”
Đáng sợ vậy sao.
Hắn vội giải thích: “Đương nhiên là không có mất, Trẫm đến đây từ cung Từ An cho nên không có mang theo trên người, chút nữa Trẫm sai người mang qua cho nàng là được mà.”
Yến Xu chỉ đành ‘vâng’ một tiếng.
Vũ Văn Lan dừng một chút rồi mới nói: “Sao trước đây nàng không nói cho Trẫm biết chuyện dị ứng hoa đào lần đó?”
Yến Xu thầm nghĩ khi đó mình chỉ là một mỹ nhân bé nhỏ không tên không họ, dù có muốn nói thì hắn cũng chưa chắc nghe được.
Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài miệng nàng lại bảo: “Lúc ấy thần thiếp cũng không có chứng cứ xác thực, cho nên dù có muốn nói cũng không dám nói ra ạ.”
Vũ Văn Lan lại hỏi: “Thế sao nàng lại bảo Phú Hải đi điều tra?”
Chẳng lẽ nàng có thể biết trước được Trương tài nhân sẽ vu khống mình vào ngày hôm nay?
Lại nghe nàng thầm nghĩ:【 Ai bảo nay ta đã khác xưa làm chi, hiện tại ta có thể ôm đùi vàng của ngươi, thù nào cần báo thì phải báo chứ. Đối phương thiếu điều muốn leo lên đầu ta ngồi luôn rồi, còn không đánh trả thì chẳng khác nào thành cái bánh bao mặc người ta nhào nặn, đúng hông? 】