Sau khi Vũ Văn Lan đi, Yến Xu lại ăn một hơi hết một chén sữa đông hoa quế, hai cái bánh bạch ngọc và một chén canh tủy bò.
Bữa ăn sáng này quá bổ dưỡng, cho nên sau khi ăn xong nàng cảm thấy ấm hết từ trong ra ngoài, thậm chí lúc viết tiểu thuyết cũng cực kỳ có tinh thần, viết một lèo đến trưa mà vẫn không thấy đói bụng.
Sau khi ngủ trưa một lát, nàng lại dậy tiếp tục viết tiểu thuyết, bởi vì dạo gần đây ý tưởng tuôn ra như suối phun cho nên nàng viết rất thuận lợi, cứ thế viết đến lúc chạng vạng luôn.
Thấy sắc trời đã dần sẩm tối, Nhẫn Đông đi vào thắp đèn trước bàn, thấy nàng xoa xoa mắt, nàng ấy vội khuyên nhủ: “Hôm nay ngài viết cả ngày rồi, giờ nên cho đôi mắt nghỉ ngơi một tí đi ạ.”
Yến Xu ‘ừm’ một tiếng, chớp chớp mắt nói: “Đúng là có hơi mệt.”
Nhẫn Đông nói: “Vậy ngày mai rồi viết tiếp, tối nay ngài muốn ăn cái gì?”
Yến Xu sờ sờ bụng, nàng cảm giác những món ăn buổi sáng còn chưa tiêu hóa xong, cho nên nói: “Ta không đói lắm, uống chén canh là được rồi.”
Nhẫn Đông nói vâng, sau đó sai người đi truyền lời với phòng bếp, không bao lâu sau, món canh gà nóng hầm hập đã được bưng tới.
Canh gà này dùng gà lông lụa (1) để hầm, ngoài ra còn cho thêm long nhãn, táo tàu và cẩu kỷ cho nên nước canh vừa tươi ngon lại còn có vị ngọt thanh, Yến Xu uống xong một chén, cảm thấy trong bụng ấm áp thỏa mãn cực kỳ.
Có điều đôi mắt của nàng vẫn không thoải mái lắm, nàng xoa nhẹ hai cái, cảm giác hình như nó còn hơi sưng lên.
Chậc chậc, xem ra hôm nay mình dùng mắt quá độ thật rồi.
Nàng nghĩ nghĩ, quyết định đi tắm rửa một cái để thư giãn tinh thần.
Kết quả chờ khi tắm xong, đôi mắt vẫn không khá hơn chút nào, thế nên nàng lại lấy tay dụi dụi vài cái.
Ngay sau đó, Nhẫn Đông đột nhiên khiếp sợ nhìn nàng: “Chủ tử ơi, mắt ngài!”
Nàng hoảng sợ, vội đến trước gương nhìn, lúc này mới phát hiện thì ra trên mí mắt phải bị sưng lên một cục, vừa đỏ lại vừa tấy.
Nhẫn Đông còn sốt ruột hơn cả nàng: “Sao đang yên đang lành lại bị như thế này ạ? Hay là lại trúng chiêu của ai rồi?”
Trúng chiêu?
Yến Xu: “…Không thể nào.”
Nếu có chuyện gì thì hệ thống sẽ nhắc nhở nàng trước mà.
Vì thế nàng thử gọi hệ thống: 【 Thống yêu, sao tự nhiên mí mắt phải của tui bị sưng lên vậy? 】
Hệ thống: 【 Chuyện này hổng có nằm trong phạm vị nghiệp vụ của tui bà ơi, kiến nghị bà tự mời đại phu tới xem đi. 】
Yến Xu: “…”
Xem ra không phải là có người muốn hại nàng rồi.
Nàng đành phải ra lệnh: “Em đi mời đại phu đến khám cho ta đi.”
Nhẫn Đông bảo vâng, vội vàng chạy tới Ngự Dược Xử tìm người.
Giờ này thái y trong Thái Y Viện đã tan tầm hết rồi, chỉ có chỗ đó mới có đại phu mà thôi.
Không bao lâu, nàng đã thấy Nhẫn Đông dẫn người về, chỉ là trên mặt nàng ấy lộ ra vẻ khó xử.
Yến Xu đánh giá nàng ấy một phen, hỏi: “Sao vậy em?”
Nhẫn Đông thì thầm bên tai nàng: “Đêm nay chỉ có một vị ngự y trực ban, trùng hợp là trong cung của Thái Hậu đã mời ông ấy đi bắt mạch mất rồi, chỉ còn có người này, nhưng ông ấy chỉ là một y sư thôi ạ.”
—— Phải biết rằng ngự y cũng được phân cấp bậc, tựa như thái y, viện phán, ngự y, chủ bộ,… Mà y sư là cấp bậc rất thấp, thông thường chỉ khám bệnh cho các cung nhân mà thôi.
Có điều Yến Xu cũng không để ý cái này, tài năng của một người không phụ thuộc vào chức quan, trên giang hồ còn có không ít thần y kia kìa!
Nàng lại đánh giá y sư mới tới, chỉ thấy đối phương ước chừng ba mươi mấy tuổi, vóc người mảnh khảnh, tuy đang cúi đầu nhưng trên mặt dường như vẫn có đôi phần kiêu ngạo.
Người như vậy hẳn là cũng không đến nỗi nào nhỉ.
Nghĩ thế, nàng nói: “Làm phiền y sư rồi, mí mắt của ta đột nhiên bị sưng lên một cục, nơi đó còn hơi đau nữa, không biết là bị gì vậy?”
Đối phương vâng một tiếng, sau đó lại gần hơn, đầu tiên ông ấy kiểm tra mí mắt của nàng, sau đó lại bắt mạch rồi mới hỏi: “Không biết những ngày gần đây quý nghi đã ăn những món gì?”
Nhẫn Đông vội nói: “Hôm qua quý nghi ăn một ít heo nướng và dê nướng, đến tối về chỉ uống một chén trà táo, sáng nay ngài ấy dùng bữa với bệ hạ, có ăn gân hươu hầm gà và măng, tổ yến hầm vịt, bánh bao nhân thịt hươu, ngỗng sốt tương, cá khô ướp muối ủ rượu, ngoài ra còn có sữa đông, bánh bạch ngọc, canh tủy bò, buổi trưa không ăn bao nhiêu, buổi tối cũng chỉ ăn một chén canh gà lông lụa hầm với cẩu kỷ long nhãn thôi ạ.”
Vừa mới dứt câu, đối phương lập tức nhíu mày.
Nhẫn Đông cuống lên: “Sao thế ạ? Chẳng lẽ là quý nghi bị trúng độc?”
Đối phương: “…Quý nghi nương nương bị nóng trong người.”
“Ớ?” Nhẫn Đông ngẩn người.
Chỉ nghe đối phương giải thích: “Tổ yến, thịt hươu, tủy bò, gà lông lụa đều là những món cực bổ, một bữa cơm của nương nương đã ăn nhiều như vậy, hôm qua lại còn ăn heo nướng và dê nướng, tất cả đều là những món mang tính nóng, thân thể của quý nghi không chịu được, cho nên mới bị nóng trong người, thứ sưng tấy trên mí mắt của ngài còn được biết đến với cái tên là nhọt đấy ạ.”
Yến Xu: “…”
Hèn gì, khó trách hệ thống kêu nàng đi tìm đại phu, ra là do ăn đồ nóng nhiều quá nên bị nóng trong người.
Nàng có hơi xấu hổ, hỏi lại: “Thế ta nên làm cái gì?”
Y sư nhẹ nhàng đáp: “Chỉ cần uống hai thang thuốc hạ hỏa, lại bôi chút thuốc mỡ là được, quý nghi không cần quá lo lắng.”
Dứt lời, ông ấy soàn soạt mấy cái đã viết xong phương thuốc, sau đó còn không quên dặn dò: “Những ngày kế quý nghi đừng ăn những món có tính nóng nhé, cố gắng ăn những món nhẹ dễ tiêu thôi.”
Yến Xu chỉ có thể đồng ý, sau đó nói với Nhẫn Đông: “Em xem rồi thưởng cho đại phu đi.”
Nhẫn Đông bảo vâng, chuẩn bị lấy bạc vụn ra.
Nào biết vị y sư này lại không lấy bạc, chỉ nói: “Bệnh của quý nghi còn chưa hết, vi thần sẽ cảm thấy hổ thẹn nếu nhận bạc, mong ngài thu lại đi ạ.”
Nhẫn Đông nhìn sang Yến Xu một cái, cảm thấy ngạc nhiên cực kỳ, trên đời này còn có người không thích tiền sao?
Yến Xu cũng rất ngoài ý muốn, có điều nếu người ta đã không nhận thì nàng cũng không muốn ép, chỉ nói: “Một khi đã như vậy, chờ đến khi ta hết bệnh, ta sẽ thưởng cho ngươi.”
Đối phương không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Cám ơn quý nghi.”
Buổi khám bệnh kết thúc, Nhẫn Đông đi theo y sư đi lấy thuốc rồi lại về tự sắc, Yến Xu cố gắng nhẫn nhịn cảm giác đắng uống hết một chén thuốc lớn, sau đó lại cẩn thận bôi thuốc mỡ lên mí mắt.
Làm xong những chuyện này, nàng chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, vội nói với Nhẫn Đông: “Em phái người tới cung Càn Minh bẩm báo một tiếng, nói là ta không thoải mái, xin bệ hạ đừng qua đây.”
Chậc, cái nhọt này cũng ảnh hưởng kha khá tới giá trị nhan sắc của nàng, nàng không muốn làm hoàng đế hết hồn đâu.
Nhẫn Đông đáp lời, lập tức sai Tiểu Đông Tử chạy tới cung Càn Minh truyền tin.
Không qua bao lâu, quân vương ngồi trong Ngự Thư Phòng lập tức nhận được tin tức.
Vũ Văn Lan lấy làm kỳ quái, sáng nay nàng ấy còn ăn nhiều hơn cả hắn, sao giờ lại đột nhiên bị bệnh?
Chẳng lẽ là… lại bị trúng chiêu của ai rồi?
Chú thích:
1. Gà lông lụa: Một giống gà của Trung Quốc với bộ lông màu sáng mềm mịn và bông xù siêu dễ thương, đặc điểm của nó là da đen và xương đen như gà ác bên mình vậy á, mọi người có thể search google để biết thêm chi tiết ha.