Thái tử điện hạ tính khi nào hồi cung?
Cổ Thánh Thông nhìn chằm chằm Hiên Ngọc Mặc hỏi. Hiên Ngọc Mặc ánh mắt sâu xa trong nháy mắt trở nên ảm đạm.
Nửa tháng trước phụ hoàng đã bí mật hạ chỉ bắt hắn lập tức hồi cung. Nhưng mà hắn đã tìm cách kéo dài đến hôm nay, nếu không vì thái phó là tâm phúc của phụ hoàng, người trong cung sớm đã bao quanh phủ thái phó.
Chẳng qua là Hiên Ngọc Mặc không hiểu tại sao trong lòng cứ lo lắng thấp thỏm. Từ lúc 6 tuổi đến ở phủ thái phó, hắn luôn một mực mong chờ đến ngày phụ hoàng triệu hồi cung, nhưng mà vào lúc này lòng hắn lại không muốn nữa.
Trong đầu hiện ra nét mặt tươi cười chân thành và bộ dáng ương ngạnh của Cổ Lỗ Lỗ, còn có đêm hôm qua bướng bỉnh tuyên bố ai dám chê cười nàng, nàng liền đem hắn biến thành chê cười. Nữ hài tử này thật không giống người thường, nàng còn nhỏ như vậy nhưng giống như hiểu biết rất nhiều. Mười hai năm sống chung sớm tối, nàng dường như đã trở thành sinh mệnh của hắn.
Nếu ngày nào đó ra đi, không biết hắn có thích ứng được hay không?
Hiên Ngọc Mặc dằn lòng, quay đầu nhìn về nơi khác.
“Đợi mấy ngày nữa, ta chưa chuẩn bị tốt”.
Cổ Thánh Thông cũng không thúc giục, đứng dậy vỗ vỗ vai hắn. “Như vậy, ngày mai ta sẽ xin hoàng thượng thư thả thêm vài ngày, nhưng ngươi nhất định phải quay về hoàng cung, đây là sứ mệnh cũng là trách nhiệm của ngươi, ngươi hiểu điều này chứ?”
Hiên Ngọc Mặc gật đầu, hiển nhiên hiểu rõ. Làm sao mà không hiểu được, thái tử điện hạ, bốn chữ này cũng đã đủ phiền toái, đặt trên vai hắn, có đôi lúc làm hắn cơ hồ không thở nổi.
Chờ Cổ Thánh Thông đi xa, người hầu trong phủ khúm núm đến bên Hiên Ngọc Mặc nhưng lại nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, nói đến nửa ngày cũng không rõ chuyện.
Hiên Ngọc Mặc nhíu mày nhìn hắn “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Người hầu kia sắc mặt tái nhợt, nhìn kỹ giống như đang bị chuyện gì đó nghiêm trọng kích động không ngừng. Đầu tóc hắn có phần hỗn loạn, dáng vẻ sợ hãi.
“Không cần nóng vội, từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hỏi rồi, lại nói tiếp “có phải tiểu thư xảy ra chuyện gì không?”
Hắn vừa hỏi, trong lòng cũng chưa biết chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng hoảng sợ của người hầu, lòng bàn tay cảm thấy hơi đau nhói.
Gia đinh kia bối rối lắc đầu, không phải tiểu thư xảy ra chuyện mà là… mà là… “hắn tựa hồ có chút nói không được, người run lẩy bẩy”.
“Mà là cái gì?”
“Mà là…. Phía sau phòng chứa củi dường như… dường như có ma quỷ lộng hành”.
“Ma quỷ lộng hành?” Hiên Ngọc Mặc nhướng mi, lời nói xằng bậy như vậy làm sao tin được? Hắn phẩy tay áo muốn bỏ đi, nhưng người hầu ôm cổ hắn.
“Thái tử điện hạ là sự thật, nơi u ám đó bỗng có tiếng ca hát, vô cùng làm người ta sợ hãi, còn có rất nhiều người nghe được…”