Tìm khắp nơi mà vẫn
không tìm được Phi Hoa Ngọc khiến Vũ Văn Tinh rất tức giận, nhưng cũng không có cách nào khác, nên đành để mấy người biết băng bó
trong quân ngũ giúp những binh lính bị thương xử lý vết thương trước.
Cùng lúc Phi Hoa Ngọc mất tích, Vũ Văn Tinh cũng bắt đầu có chút hoài nghi.
Những ngày qua ở Trọng Khuyết Quan nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào ra
khỏi cửa thành, vậy người của nước láng giềng bắt được con dân của
Phượng Dực quốc từ chỗ nào? Trong này ắt có ẩn tình, mà đúng lúc này lại không thấy Phi Hoa Ngọc đâu, chẳng lẽ chuyện này có liên quan
đến hắn?
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, nếu Phi Hoa Ngọc làm
ra bất kỳ hành động nào khiến lòng quân dao động thì hắn nhất định
sẽ chém không tha!
Ban đêm ở Trọng Khuyết Quan, trời tối đen như mực, một chấm nhỏ cũng không nhìn thấy được mà trong hoàng cung
Phượng Dực quốc đèn đuốc lại sáng trưng.
"Cái gì, không thấy thái tử điện hạ đâu cả?" Cung Hoàng hậu - từ trước tới nay hoàng hậu
luôn luôn đoan trang trầm ổn sau khi nghe được tin tức này thì vô cùng
sợ hãi, ngay cả ly trà cầm trong tay cũng đánh đổ, hoa dung thất sắc.
Đứa nhỏ bướng bỉnh này, sao cứ để cho người làm mẫu hậu của hắn lo lắng như vậy chứ!
"Các ngươi đã phái người tìm kiếm mọi nơi trong hoàng cung chưa? Có lẽ thái
tử đang trốn ở một góc hẻo lánh nào đó, nghiêm túc tập võ chăng?" Sau khi hoàng hậu hết khiếp sợ, liền khôi phục tỉnh táo rất nhanh, tức
giận nhìn tiểu thái giám Tiểu Chiết Tử bẩm báo tin tức phía trước, cả
giận nói, "Còn nữa, ngươi chăm sóc thái tử như thế nào vậy? Giờ
không thấy thái tử đâu, ngươi nói xem Bổn cung giữ lại đầu của ngươi làm cái gì nữa?"
"Hoàng hậu nương nương tha mạng, hoàng hậu nương
nương tha mạng. . . . . ." Tiểu Chiết Tử quỳ trên mặt đất, sợ hãi run lẩy bẩy, dập đầu thật mạnh về phía hoàng hậu uy nghiêm cầu xin tha
thứ, "Ngày hôm đó Thái tử điện hạ không để cho Tiểu Chiết Tử đi theo,
Tiểu Chiết Tử cũng không biết đêm cùng ngày thái tử điện hạ luyện xong kiếm đi nơi nào, Tiểu Chiết Tử biết sai rồi, hoàng hậu nương nương tha cho Tiểu Chiết Tử lần này đi, về sau Tiểu Chiết Tử nhất định sẽ
chăm sóc thái tử điện hạ thật tốt!"
"Tiểu Chiết Tử,
đứng lên đi!" Hoàng hậu cũng không phải cố ý gây khó khăn cho một
nô tài, chỉ là tức giận công tâm, muốn tìm người trút giận mà thôi.
Nhưng hiện tại cũng đã hết tức giận rồi, tất nhiêndđlqđ có thể bình tĩnh để đối đãi với người khác.
"Trừ việc không thấy thái tử điện
hạ ra, Bổn cung còn nghe nói nữ nhân bảo bối đặc biệt của hoàng
thượng cũng không thấy đâu nữa, chuyện này là thật sao?" Hoàng hậu híp
mắt phượng lại, cực kỳ dđlqđnghiêm nghị chất vấn Tiểu Chiết Tử.
"Bẩm hoàng hậu nương nương, chuyện này là thật, trước mắt, hoàng thượng đang phái ra một đội ngũ nhân mã đông đảo để tìm kiếm nữ tử kia
khắp nơi trong hoàng cung." Tiểu Chiết Tử không dám giấu giếm một chút
nào, kể lại tất cả tình hình mà mình biết được cho hoàng hậu nghe.
"Tiểu Chiết Tử, ngươi cũng mau sai người đi tìm thái tử điện hạ đi! Nhanh
lên!" Hoàng hậu lạnh lùng hừ một tiếng, ngay sau đó ra lệnh cho
Tiểu Chiết Tử nhanh chóng đi tìm Vũ Văn Địch trở về.
Không ngờ
nữ tử họ Bạch kia và hoàng nhi lại cùng mất tích. Nhất định là con hồ ly tinh không biết xấu hổ kia xui khiến hoàng nhi. Lúc này hai người bọn
họ không nhất định là còn đở trong hoàng cung, có lẽ đã xuất cung
rồi. Có thể hai người đã đi đến Trọng Khuyết Quan cũng không chừng!
Hoàng hậu càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, trực tiếp ra lệnh cho thân tín của
mình bí mật đi đến Trọng Khuyết Quan, nếu thật sự Vũ Văn Địch có ở đó,
thì việc tất yếu là phải bảo vệ an nguy của thái tử điện hạ,
không thể để cho hắn bị tổn thương nào.
Cùng lúc đó, Vũ Văn Hiên
bên này cũng vì tìm Bạch Tiểu Thố mất tích mà người ngựa tất bật, nhưng
kết quả lại khiến hắn thất vọng.
Bạch Tiểu Thố không ở trong hoàng cung, đồng thời thái tử Vũ Văn Địch cũng mất tích.
Vũ Văn Hiên nhẹ nhàng đỡ lấy cái trán của mình, ngồi trên long ỷ, bất đắc dĩ thở dài.
Nhất định là con thỏ nhỏ đã xuất cung với Địch nhi, hơn nữa còn đi đến Trọng Khuyết Quan. Cửu vương đệ ở đó, nhất định là con thỏ nhỏ nhớ
nhung Cửu vương đệ, cho nên mới len lén mang theo Địch nhi trốn ra khỏi
hoàng cung, đến bên cạnh Cửu vương đệ.
Cửu vương đệ thật sự
khiến con thỏ nhỏ nhớ nhung đến như vậy ư? Chẳng lẽ mình không hề có
chút lực hút nào đối với con thỏ nhỏ ư?
Vũ Văn Hiên càng nghĩ
càng nhức đầu. Đường đường là một Hoàng đế, từ khi nào chỉ dđlqđvì nắm
giữ tâm của nữ nhân không được mà khổ sở phiền não vậy?
Đồng
thời, sự ngăn cách trong lòng Vũ Văn Hiên với Vũ Văn Tinh càng trở nên
sâu hơn, nói cách khác, hắn đã sinh ra chút ít ý niệm ghen ghét, chỉ vì
người Bạch Tiểu Thố nhớ thương trong lòng không phải Vũ Văn
Hiên hắn, mà lại là Vũ Văn Tinh - Cửu vương đệ của mình.
Từ xưa, Hoàng đế và huynh đệ ruột thịt của mình cùng tranh giành một nữ nhân
đều không có kết quả tốt. Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cưỡng chế,
lập con thỏ nhỏ làm phi, trở mặt với Cửu vương đệ sao?
Đôi ưng mâu dài hẹp của Vũ Văn Hiên nửa khép nửa mở, trên gương mặt tuấn tú trầm ổn giờ chỉ còn toàn lo lắng.
Vả lại, cứ theo dõi trận đánh này của Cửu vương đệ xem như thế nào đã. Nếu như Cửu vương đệ thật sự có dị tâm, vậy thì đừng trách người làm hoàng huynh là hắn không coi trọng tình nghĩa huynh đệ!
. . . . . .
Hai người Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Địch chạy tới trước cửa thành Trọng
Khuyết Quan khi trười tối đen như mực, nhưng bởi vì cửa thành
khép chặt, nên xe không đi vào được.
"Cháu thái tử, chúng ta
không vào được, làm sao bây giờ?" Bạch Tiểu Thố vén rèm nhảy
xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn bức tường thành thật cao, mặt bối rồi.
"Kêu người mở cửa thành. Ngươi thật là đần, nha đầu thối!" Vũ Văn Địch tung
người một cái, hết sức tiêu sái nhảy xuống xe ngựa, hét to với những thị vệ đang tuần tra trên cổng thành.
"Người phía trên nghe đây, thái tử điện hạ của Phượng Dực quốc đang ở dưới này, mau mở cửa thành để bản thái tử đi vào!"
Bạch Tiểu Thố ngoài việc vẫn giữ vững vẻ ngoài trầm mặc với hành động ngu
xuẩn lần nữa tự đi thông báo thân phận của Vũ Văn Địch ra thì
trên trán còn xuất hiện thêm ba vạch đen.
Tên thái tử ngu xuẩn
này, không có việc gì thì đừng lên giọng như vậy có được hay không? Làm
không tốt sẽ rất dễ dẫn tới họa sát thân đó!
Binh lính tuần tra
trên cổng thành nghe thấy dưới cổng có người tự xưng là ‘thái tử điện
hạ’, hơn nữa sắc trời đã tối, người này lại phách lối ở dưới cổng thành khiêu khích, rõ ràng là tới gây chuyện!
Thêm vào đó, thái
tử điện hạ tôn quý có nhàn rỗi, nhàm chán cũng sẽ không chạy đến loại
địa phương này, cho nên nhất định người này là giả mạo!
Binh
lính gom đuốc lại một chỗ sau đó giơ lên, nhìn xuống một nam một nữ đang đứng dưới cổng thành, không nói hai lời, lập tức giương cung trong tay
lên, nhằm bọn họ mà bắn.
"Cháu thái tử, cháu nhìn xem, đây đều
là chuyện tốt do cháu làm cả đấy!" Bạch Tiểu Thố rất quý trọng
cái mạng nhỏ của mình, vì vậy trước khi những mũi tên kia chưa bắn xuống nàng liền liều mạng, rất quả quyết bỏ rơi Vũ Văn Địch, dùng cả tay và
chân bò lên xe ngựa.
"Nha đầu thối, ngươi câm miệng cho bản thái
tử!" Vũ Văn Địch cũng rất tức giận, vội vàng dùng thanh kiếm Liễu
Diệp trong tay ngăn cản những mũi tên đang lao tới, đồng thời hung hăng
nhảy lên xe ngựa, dùng sức bắt lấy một cánh tay của Bạch Tiểu Thố. Nàng
còn chưa kịp kêu lên vì sợ hãi thì Vũ Văn Địch đã ôm lấy eo nhỏ của
nàng, vận khí tung người nhảy lên bức tường thành cao ngất.
Bạch Tiểu Thố sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, sợ mình mà mở mắt ra, nhìn thấy bản thân đang cách mặt đất rất xa thì sẽ ngất mất .
Người cổ đại thích dùng khinh công bay tới bay lui, nhưng đừng mang nàng
cùng bay như vậy chứ! Trái tim nhỏ yếu ớt của nàng thật sự không
chịu nổi nhiều kích thích như thế đâu!
Vũ Văn Địch đạp lên tường
thành kiên cố mà phi người bay lên, đồng thời thanh kiếm Liễu Diệp trong tay cũng xoay tròn rất nhanh để ngăn cản những mũi tên được bắn ra càng ngày càng nhiều.
Chỉ trong chốc lát, Vũ Văn Địch đã thuận lợi
đưa Bạch Tiểu Thố vì quá hoảng sợ mà thở gâp đứng trên cổng
thành mà không hề tổn thương gì. Hắn rống giận với đám binh sĩ vừa mới
bắn tên vào bọn họ, "Các ngươi thật to gan, ngay cả thái tử điện hạ
đương triều cũng dám bắn tên! Mau đi bẩm báo với Cửu vương thúc của bản thái tử, nói bản thái tử mang theo Bạch Tiểu Thố tới tìm thúc ấy!"
"Chỉ sợ các ngươi là gian tế của nước láng giềng! Đường
đường thái tử Phượng Dực quốc, mà sao lại nửa đêm canh ba một
mình đi tới chỗ này? Các huynh đệ đừng nghe tiểu tử này tà thuyết mê
hoặc người khác, cùng tiến lên, giết hắn sau đó bẩm báo cho Vương gia
cũng chưa muộn!" Thế nhưng đám binh lính kia lại không tin Vũ Văn Địch
thật sự là thái tử điện hạ, còn coi hắn là gian tế. Quan quân cầm đầu ra lệnh, những binh lính khác lần nữa xuất ra công kích mãnh liệt
nhất vớiVũ Văn Địch.
"Cháu thái tử, đừng đả thương bọn họ, cháu
làm họ bị thương thì làm sao bọn họ giết địch được nữa!" Lúc
sau, khi Vũ Văn Địch đang giao chiến với binh lính, giọng nói hốt hoảng
của Bạch Tiểu Thố lúc có lúc không vang lên, khiến Vũ Văn Địch cực kỳ
phiền não. Hắn dứt khoát dùng một cước một đá văng những tên bao vây
mình ra, nhưng vẫn một mực không hề rút kiếm đả thương bọn hắn.
Trên cổng thành xảy ra tình huống kịch liệt như thế, tất nhiên sẽ có người tinh mắt đi vào bẩm báo cho Vũ Văn Tinh.
Vũ Văn Tinh nghe xong, trầm mặc khác thường mang theo Mạc Thanh đi lên cổng thành tra xét.
Sao tiểu tử Vũ Văn Địch kia chạy đến đây? Chẳng lẽ hoàng huynh phái hắn tới nhắn nhủ ý chỉ gì à?
Chờ Vũ Văn Tinh chạy tới cổng thành, thì cảnh tượng đập vào mắt là cảnh đám lính canh hỗn độn, đang kêu rên, mà Vũ Văn Địch đứng ở đó cầm
kiếm uy phong lẫm liệt, gương mặt nghiêm nghị, đầy sát khí.
Quả nhiên là tên tiểu tử thối này!
Vũ Văn Tinh âm thầm nghĩ ngợi, nhấc chân bước về phía Vũ Văn Địch.
"Vũ Văn Địch, cháu không có việc gì nên chạy tới đây quấy rối à, mau trở về đi!" Sau đó Vũ Văn Tinh đứng lại, không khách khí giận dữ mắng
Vũ Văn Địch, "Nơi này không phải là nơi mà cháu có thể chơi đùa!"
"Cửu vương thúc, bản thái tử không phải tới đây để quấy rối!" Vũ Văn Địch
không phục những gì Vũ Văn Tinh nói. Hắn cãi lại: " Bản thái tử
tới là để ra sức vì nước, không phải tới đẻ quấy nhiễu! Cửu vương thúc
có thể ra trận giết địch, vì sao bản thái tử lại không thể chứ?"
Cửu vương thúc luôn coi hắn như một đứa trẻ. Hắn không phục!
Bạch Tiểu Thố núp ở một bên không quan tâm mâu thuẫn giữa hai thúc cháu bọn
họ, chỉ nhìn thấy Vũ Văn Tinh mặc áo giáp màu bạc, bộ dáng rất uy phong, bỗng nhiên cảm thấy mình rất nhớ tên biến Vương gia thái
này. Nàng không nói hai lời, lập tức chạy như bay đến trước mặt Vũ Văn
Tinh, dùng hai cánh tay mảnh khảnh ôm hắn thật chặt.
"Vương gia
phu quân, ta nhớ chàng lắm!" Bạch Tiểu Thố là một người không biết che
giấu tâm tình của mình, trong lòng nghĩ gì, liền trực tiếp nói ra những ý niệm đó, lại quên mất rằng, bên cạnh hai người họ còn có rất nhiều đôi
mắt tò mò đang nhìn chằm chằm.
Sau khi tất cả các giác quan đều
nhận biết rõ sự tồn tại của Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn Tinh trăm triệu lần
cũng không ngờ tới nàng sẽ xuất hiện ở đây, tiểu nữ nhân hắn ngày đêm
mong nhớ đang đứng trước mặt hắn, còn ở trước mặt nhiều binh lính như
vậy, ôm chặt lấy hắn, nói nhớ hắn. . . . . .
Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh có chút hồng, cũng may mà trời tối, không có ai nhìn thấy sự khác thường của hắn.
"Bạch Tiểu Thố, chết tiệt, nàng chạy tới đây làm cái gì? Vì sao không ngoan
ngoãn đợi trong hoàng cung!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh vẫn bình
tĩnh trước nhiều con mắt tò mò, nhìn soi mói. Hắn không khách khí lớn tiếng chất vấn Bạch Tiểu Thố, nhưng vẫn thủy chung không chịu đẩy
nàng ra.
Con thỏ ngu xuẩn đáng chết này, làm mất hết mặt mũi Vương gia của hắn trước mặt nhiều người như vậy. Thật đáng hận!
Vũ Văn Tinh mắng thì mắng, nhưng trong lòng không biết là đang vui mừng đến cỡ nào.
Mấy ngày nay nhớ nhung, rốt cuộc sau khi nhìn thấy người thật thì có thể
thưởng thức tâm nguyện rồi. Được chính người con gái mà mình thích ôm
chặt như vậy, cũng là một loại hạnh phúc.
"Vương gia phu quân,
chàng đúng là không hiểu phong tình!" Bạch Tiểu Thố rất bất mãn với việc Vũ Văn Tinh dùng ‘lời mắng mỏ’ để đón tiếp nàng, vì vậy càng ăn vạ, ôm ngang thân thể hắn chặt hơn, khuôn mặt nhỏ xinh thanh tú không
ngừng dụi dụi lên khối chiến giáp màu bạc lạnh lẽo. Nàng, chu cái miệng
nhỏ nhắn, bất mãn oán giận nói, "Người ta thật vất vả lăms mới giữ được
cái mạng nhỏ chạy tới đây tìm chàng, mà chàng lại dùng loại thái
độ này với ta. . . . . . Hu hu, Vương gia phu quân, chàng làm ta quá
thất vọng!"
Nàng thật sự đã phải trải qua trăm đắng ngàn cay mới
chạy được đến đây tìm hắn, nhưng dường như hắn không hoan nghênh nàng
chút nào. Thật khiến cho người ta đau lòng mà!
"Vương gia, vương
phi, nơi này gió đêm rất lớn, hai người có lời gì muốn nói có thể nhân
lúc không có người hãy nói!" Mạc Thanh nhìn thấy Bạch Tiểu Thố ôm Vũ Văn Tinh thì cười thầm trong lòng, nhưng lại không thể không nhắc
nhở bọn họ. Bọn họ muốn liếc mắt đưa tình cũng nên chọn cái nơi nào đó
an tĩnh, nơi này đang có rất nhiều người nhìn, bọn họ (ý chỉ những người nhìn) cũng xấu hổ.
Vũ Văn Tinh được Mạc Thanh nhắc nhở, mới nhớ
ra bọn họ vẫn còn đứng trên cổng thành, có rất nhiều người đang nhìn họ, cho nên lúc này gương mặt tuấn tú ngượng ngùng đỏ đến mang tai, có chút thô lỗ bắt lấy một cánh tay của Bạch Tiểu Thố, vội vàng lôi kéo nàng
chạy xuống cổng thành.
"Mạc Thanh, Vũ Văn Địch giao cho ngươi,
nếu như ngươi để cho hắn gây ra tai họa gì, Bổn vương sẽ bắt
ngươi hỏi tội!" Trước khi Vũ Văn Tinh rời đi còn không quên giao đứa
cháu thái tử phiền toái của mình cho Mạc Thanh trông nom.
"Dạ, Mạc Thanh xin lĩnh mệnh!" Mạc Thanh mỉm cười nhìn Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố cùng biến mất trước mắt đám binh lính. Hắn còn rất thích ý nhận lấy củ khoai lang phỏng tay Vũ Văn Địch này.
"Thái tử điện hạ, ngài
đi đường xóc nảy tròng trành, chắc hẳn cũng đã mệt mỏi rồi. Mời ngài đi theo ta, ta sẽ lập tức sai người an bài một gian phòng, để ngài rửa mặt tắm rửa."
"Hừ!" Mặc dù Vũ Văn Địch bất mãn với hành
động thấy Bạch Tiểu Thố liền bỏ mặc hắn của Cửu vương thúc,
nhưng hắn lại không có can đảm cãi lời Vũ Văn Tinh, vì vậy liền bày ra
dáng vẻ tự cao tự đại của thái tử, theo Mạc Thanh rời đi.
Vũ Văn Tinh kéo Bạch Tiểu Thố đến gian phòng mình ở. Hắn thở hổn hển tức
giận trợn trừng mắt nhìn gương mặt vô tội của nàng,
phẫn nộ nói, "Lời nàng vừa nói có ý gì hả thỏ ngu xuẩn?"
Cái gì
mà ‘thật vất vả mới có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ này chạy tới đây tìm hắn’, chẳng lẽ trong cung có người nào đó muốn làm hại nàng, ngay cả
hoàng huynh cũng không bảo vệ được nàng sao?
"Vương gia phu quân, chàng lại hung dữ với ta rồi!" Bạch Tiểu Thố ủy khuất nhấp nháy
đôi mắt to mấy cái. Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, oán giận nói,
"Nói thật cho chàng biết, ta và cháu thái tử lén lút trốn khỏi hoàng
cung. Mà đúng vào buổi tối ngày hôm đó, Ngô phi ghê gớm kia lại dám gạt
ta đến hồ nhân tạo ở nơi nào đó trong Ngự Hoa Viên để xem kỳ cảnh cá
chép Thổ Châu gì gì đấy, trên thực tế nàng ta muốn mượn cơ hội
này đẩy ta xuống hồ, muốn ta chết đuối. Vốn ta cũng cho rằng mình sẽ mất mạng, nhưng đúng lúc này cháu thái tử lại đi qua nên đã cứu ta lên, ta
liền mượn cơ hội kích hắn dẫn ta rời khỏi hoàng cung, bởi vì ta
biết, nếu ta tiếp tục ở lại trong hoàng cung - cái nơi ăn thịt người đó, thì sớm muộn gì mạng nhỏ của ta cũng sẽ kết thúc thôi!"
Bạch Tiểu Thố nói một cách rất nhẹ nhàng đắc ý nhưng Vũ Văn Tinh càng nghe lại càng kinh hãi.
Hắn biết người gọi là Ngô phi kia, những ngày gần đây nàng ta được hoàng
huynh hắn rất cưng chiều. Nhưng cũng chỉ là một nữ nhân không có đầu óc, nếu không có người đứng sau lưng xui khiến nàng ta làm như thế
nàodđlqđ thì nàng ta cũng không có can đảm làm ra chuyện như vậy!
"Vậy vì sao nàng không nói cho hoàng huynh biết, để huynh ấy chủ trì công
đạo thay nàng?" Vũ Văn Tinh chưa hết tức giận, hai tay dùng sức
nắm lấy bả vai Bạch Tiểu Thố, trầm giọng chất vấn, trong đôi mắt phượng
như ngọc đen khó giấu được vẻ buồn rầu lo lắng.
Thật may là nàng còn sống, thật may quá!
"Ta không muốn chạy đi tố cáo với Hiên, ngộ nhỡ sau khi ta nói xong Ngô phi kia lại chối cãi thì ta cũng hết cách với nàng ta, bởi vì trong
tay ta không có chứng cớ chứng minh nàng ta muốn giết ta. Còn nữa, ta
không thích Hiên sử dụng dáng vẻ Hoàng đế ép ta làm những chuyện ta không muốn làm, hơn nữa ta rất nghe của Vương gia phu quân chàng,
không để cho Hiên chiếm tiện nghi của ta, cũng không ngủ cùng với hắn.
Chàng xem ta ngoan như vậy, chàng đừng mắng ta nữa có được không? Ta
thật sự rất nhớ chàng, Vương gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố không
quan tâm đến sắc mặt khó coi của Vũ Văn Tinh, chỉ quấn lấy hắn làm nũng, trong đôi mắt to trong sáng phản chiều gương mặt tuấn lãng của Vũ
Văn Tinh rất rõ ràng.
Nàng thật sự nhớ tên Vương gia biến thái này, không phải nói láo, không phải lừa gạt người, thật sự rất nhớ rất nhớ hắn.
"Bạch Tiểu Thố, nàng. . .con thỏ ngu xuẩn này!" Vũ Văn Tinh nhìn chằm chằm
Bạch Tiểu Thố đang cười ngọt ngào với hắn, mắng không được, mà
đánh cũng không xong, cuối cùng đành ôm nàng thật mạnh, để che giấu sự
rung động ở sâu trong nội tâm.
Bạch Tiểu Thố, Bổn vương nên làm
gì với nàng bây giờ? Nàng luôn tới làm nhiễu loạn tâm tư Bổn vương, khiến Bổn vương thường mất đi sự lý trí cần có, khiến Bổn vương càng
ngày càng trở nên không giống Bổn vương chút nào!
"Vương gia
phu quân. . . . . ." Bạch Tiểu Thố bị Vũ văn Tinh ôm trong ngực quá chặt nên giãy dụa khó chịu, "Chàng ôm quá chặt, ta khó chịu. . . . . ."
Trước giờ tên Vương gia biến thái này vẫn luôn hỉ nộ vô thường, giờ phút này
tuy nói biểu hiện của hắn rất kém cỏi, nhưng nàng vẫn có thể miễn cưỡng
chấp nhận.
Hắn chủ động ôm nàng, vậy chứng tỏ hắn không trách cứ nàng nữa phải không? Có lẽ còn có một chút thích nàng!
Bạch Tiểu Thố nghĩ đến đây thì cảm giác không còn khó chịu nữa, khối chiến
giáp bằng bạc cũng không làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đau đớn như trước.
Vũ Văn Tinh nghe vậy, lập tức giảm đi lực đạo của mình,
đổi thành ôm Bạch Tiểu Thố rất nhẹ nhàng, gương mặt tuấn tú
tinh tế lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của Bạch Tiểu Thố.
Giờ phút này hắn vô cùng dịu dàng.
Coi như con thỏ ngu xuẩn này có nghe theo lời hắn, vậy hắn sẽ không so đo chuyện nàng tự mình chạy đến đây tìm hắn nữa.
Bạch Tiểu Thố thật sự biết điều đứng im để Vũ Văn Tinh ôm. Mấy ngày liên
tiếp lo lắng vào giờ khắc này đã trở thành hư không. Mệt mỏi dần dần chiếm cứ thân thể Bạch Tiểu Thố, cuối cùng, nàng ngã vào lòng Vũ
văn Tinh ngủ lúc nào mà không hay biết gì.
"Bạch Tiểu Thố, Bạch
Tiểu Thố. . . . . ." Vũ Văn Tinh khẽ đẩy người trong ngực. Khi hắn phát
hiệndđlqđ nàng đã dựa vào ngực mình mà ngủ say thì bất đắc dĩ cười nhẹ
một tiếng, rồi nhanh chóng bồng Bạch Tiểu Thố đang ngủ như chết lên, đi
về phía giường của hắn. Sau khi đặt nàng xuống, còn tự mình cởi giày và
vớ giúp nàng, đắp chăn cẩn thận để nàng ngủ được thoải mái hơn.
Mắt phượng như ngọc đen của Vũ Văn Tinh đặc biệt dịu dàng chăm chú nhìn
dung nhan ngủ đến ngọt ngào của Bạch Tiểu Thố. Hắn không kìm chế
được đưa ngón tay thon dài của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ
xinh đã khiến mình động lòng không thôi, trên khóe miệng là nụ cười đầy chói mắt.
Con thỏ ngu xuẩn này rời khỏi hoàng cung còn cố ý
lôi kéo tiểu tử Vũ Văn Địch kia ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tìm hắn,
vậy chứng tỏ trong lòng nàng có hắn phải không?
"Vương gia phu
quân, đừng đi, ngủ cùng với ta!" Bạch Tiểu Thố mơ màng nói một câu như
vậy, nhất thời khiến sự dịu dàng trong mắt Vũ Văn Tinh trở nên thâm
thúy.
"Bạch Tiểu Thố, lần này Bổn vương sẽ làm theo ý nàng!" Vũ
Văn Tinh do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn cởi áo giáp màu bạc nặng nề xuống, sau đó tiếp tục cởi giầy lên giường, mặc nguyên quần áo
chui vào trong chăn, ôm Bạch Tiểu Thố thật chặt vào trong ngực mình.
Một đêm này, Vũ Văn Tinh vẫn không thể nào nhắm mắt ngủ yên như cũ, nhưng
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố ngủ say thở ‹dđ›‹lqđ›đều đặn,
hắn lại cảm nhận được sự thỏa mãn mà trước nay chưa có.
Ngày thứ hai khi Bạch Tiểu Thố tỉnh lại, Vũ Văn Tinh đã không có ở đây nữa, chỗ
bên cạnh nàng trống rỗng, chỉ lưu lại hơi thở lạnh lẽo của Vương gia, khiến Bạch Tiểu Thố giật mình, dường như đêm qua mình đã mơ một
giấc mộng rất đẹp.
Tối hôm qua hình như Vương gia phu quân ngủ ở bên người nàng, nhưng sáng sớm lúc tỉnh dậy, tại sao lại không hắn ở
đây? Chẳng lẽ nàng nằm mơ sao?
Bạch Tiểu Thố miễn cưỡng duỗi lưng một cái, nhảy xuống giường hẹp, mang giày vào rồi chạy ra ngoài.
Bụng nàng rất đói. Nàng muốn đi tìm ít đồ ăn lấp đầy bụng của mình trước đã, sau đó muốn làm gì tiếp thì làm!
Bạch Tiểu Thố vừa mới mở cửa phòng ra, thì thấy Mạc Thanh tươi cười bưng
chậu nước đứng ở phía trước. Hắn thấy nàng đi ra ngoài, liền hiền hòa mở miệng nói, "Vương phi, đây là Vương gia ra lệnh cho ta chuẩn bị nước rửa mặt đưa đến đây cho người, chờ người rửa mặt xong, ta sẽ lập
tức sai người mang đồ ăn sáng vào trong phòng để vương phi
dùng!"
Thật ra thì Vũ Văn Tinh vốn không phân phó Mạc Thanh làm như thế, tất cả đều là do Mạc Thanh tự chủ trương, công lao lại dành
hết cho Vũ Văn Tinh.
Bạch Tiểu Thố vừa nghe thấy thế thì thầm
nghĩ Vũ Văn Tinh đã trở nên biết quan tâm cho nên tự nhiên trong bụng
vui mừng khác thường.
"Mạc Thanh, bưng nước vào đi!" Bạch Tiểu
Thố nhường lối, để Mạc Thanh vào phòng, còn làm bộ như rất không để ý
hỏi Mạc Thanh, " Vương gia nhà các ngươi đi đâu rồi?"
"Vương phi, Vương gia đang cùng vài vị Tướng quân thương nghị quân sự, sợ rằng phải tới lúc ăn trưa người mới gặp được ngài ấy. Chẳng lẽ vương phi
muốn gặp Vương gia ngay bây giờ, ngay cả nửa khắc cũng không chờ được
sao?" Mạc Thanh trêu ghẹo Bạch Tiểu Thố, ý cười trong con ngươi dđlqđcủa hắn càng sâu hơn khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì lời hắn
nói mà đỏ bừng lên.
Xem ra vương phi thích Vương gia nhà hắn vừa
dịu dàng vừa biết săn sóc rồi. Nói thế nào đi chăng nữa thì chuyện này
đều có một phần công lao của hắn.
"Mạc Thanh, ngươi đừng nói
bậy, ta nào muốn gặp chàng, ta chỉ muốn . . . . . Chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi!" Bạch Tiểu Thố mạnh miệng, chết cũng không
thừa nhận là mình thật sự rất muốn gặp Vũ Văn Tinh trước mặt Mạc Thanh.
Nhưng dưới ánh mắt càng ngày càng trêu tức của Mạc Thanh, nàng càng cảm
thấy bản thân đã nói lời giấu đầu hở đuôi, hơn nữa còn là ‘càng
chùi càng đen’, cuối cùng, nàng dứt khoát ngậm miệng lại, cái gì cũng
không nói nữa, lúng túng vắt khô chiếc khăn trong tay, sau đó lại dùng
nó che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình lại, xấu hổ không dám gặp người.
"Vương phi, Mạc Thanh đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho người!" Sao mà Mạc Thanh lại
không hiểu sự ngượng ngùng của nữ nhi ở Bạch Tiểu Thố được, cho nên hắn
cũng không chọc ghẹo nàng nữa mà lui ra, vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn
sáng.
"Đồ Mạc Thanh ghê gớm, sao lại trêu đùa ta chứ!" Bạch Tiểu
Thố chờ sau khi Mạc Thanh rời đi, lau qua hai cái lên mặt, rồi
tức giận ném khăn vào trong chậu nước, khuôn mặt vẫn đỏ bừng như cũ,
không những không bớt đi chút nào mà ngược lại càng đỏ hơn.
Ai
muốn gặp Vương gia biến thái nhà bọn họ hồi nào? Thứ nàng muốn thấy nhất chính là bữa ăn sáng đầy mỹ vị, chứ không phải là Vương gia biến thái
lạnh lùng không nuốt nổi nhà bọn họ!
Tất nhiên, khi đồ ăn
sángđược bưng lên, Mạc Thanh rất thức thời không nói gì cả, chỉ cười
cười với Bạch Tiểu Thố, sao đó liền lui xuống.
Nhưng nụ cười này
của Mạc Thanh ở trong mắt Bạch Tiểu Thố lại bị nghi ngờ thành đang cười
nhạo nàng. Nàng cảm thấy tên Mạc Thanh này là một người cực kỳ
phúc hắc. Sau này nên ít trêu chọc hắn thì tốt hơn.
Bạch Tiểu
Thố ăn sáng xong liền xuất môn, đi dạo một vòng trong thành, thỉnh
thoảng hỏi vài người một chút về tình hình chiến sự hiện tại ra
sao, nhưng sau khi biết mọi chuyện nàng có chút buồn buồn không vui.
Thì ra đúng là Vương gia biến thái đang gặp phải phiền toái: lương thảo không đủ. Nàng có nên giúp hắn không đây?
Chuyện này vẫn nên trở về thương lượng với hắn một chút rồi hãy nói. Nếu như
mình tự tiện quyết định, đến lúc đó tên Vương gia biến thái kia sẽ mắng
nàng xối xả cho coi.
Lúc ăn trưa, như ước nguyện Bạch Tiểu Thố đã gặp được Vũ Văn Tinh, còn có mấy vị Tướng quân đứng bên cạnh hắn, sự
tương phản như vậy càng tôn lên dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của Vũ Văn Tinh, càng thể hiện rõ ràng hắn là ‘hạc đứng trong bầy gà’,.
Mấy vị Tướng quân trải qua chuyện tình tối hôm qua, cũng đã biết Bạch Tiểu
Thố là vương phi của Vũ Văn Tinh, mà hôm nay vương phi lại đến tìm Vương gia, mấy người bọn họ còn ở lại thì chẳng phải là khiến người
chê cười sao.
Lúc này, mấy vị Tướng quân trao đổi ánh mắt với
nhau, rất ăn ý đồng thời chắp tay nói, " Vương gia, chúng mạt tướng còn
có chút quân vụ phải xử lý, xin lui xuống trước!"
Họ nói xong cũng không đợi Vũ Văn Tinh đồng ý, tự động nhanh chóng lui xuống.
Lúc mấy vị Tướng quân đi qua người Bạch Tiểu Thố, để lộ ra ý cười mập mờ
không rõ. Điều này khiến Bạch Tiểu Thố không hiểu ra sao, không
hiểu hôm nay tại sao có nhiều người nhìn nàng cười như vậy.
"Vương gia phu quân, chàng ăn cơm trưa chưa?" Bạch Tiểu Thố tạm thời để ánh
mắt kỳ quái nhìn nàng của mấy vị Tướng quân qua một bên, nhảy nhót chạy
tới ôm một cánh tay Vũ Văn Tinh rất thân mật, cười ngọt ngào hỏi.
"Bổn vương nghe Mạc Thanh nói, nàng đi ra ngoài, lại chạy đi gây họa phải
không?" Vũ Văn Tinh lạnh lùng nhìn cánh tay được Bạch Tiểu Thố ôm, trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Người ta
chỉ đi một vòng quanh thành thôi, nào có đi ra ngoài gây họa gì đâu!
Vương gia phu quân, trong mắt chàng, ta chính là một người trời
sinh một cái là thích đi ra ngoài gây họa sao?" Bạch Tiểu Thố có chút
tức giận, cố ý hất cánh tay Vũ Văn Tinh ra, giận dỗi chạy đến một bên
oán trách, "Vương gia thối, ta không muốn thích chàng nữa!"
Hắn đáng ghét như vậy, nàng cũng không muốn giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn nữa!
"Bạch Tiểu Thố, nàng đang nói cái gì?" Bạch Tiểu Thố nói rất nhỏ, vì vậy Vũ
Văn Tinh cũng không nghe rõ nàng đang nói cái gì. Hắn cho là Bạch Tiểu
Thố đang mắng chửi mình, nên lúc này gương mặt tuấn dđlqđtú trầm xuống,
không vui mở miệng nói, "Tới đây, nói rõ ràng cho Bổn vương, có phải vừa rồi nàng mới mắng Bổn vương hay không, hả?"
Con thỏ ngu xuẩn này, cho nàng ba phần màu mà đòi mở cả xưởng nhuộm à!
"Ta không có hứng thú mắng chàng!" Bạch Tiểu Thố cao ngạo nâng khuôn mặt
nhỏ nhắn căng thẳng lên, không cam lòng bĩu môi nói, "Người ta
đi ra ngoài làm chính sự đó. Ta biết quân ta không đủ lương thảo, nước
láng giềng lại nhiều có rất nhiều nhân mã, Vương gia phu quân chàng muốn đánh thắng trận này thật sự rất khó khăn. Ta vốn muốn giúp
chàng, nhưng chàng lại mắng ta. Bây giờ ta không muốn giúp chàng nữa!
Hừ! Để chàng bại trận cho biết!"
Nàng cũng có sĩ diện chứ! Hắn suốt ngày mắng nàng, không cho nàng một chút thể diện nào, nàng có thể không tức giận ư?
Vũ Văn Tinh nghe xong, trong đôi mắt phượng đen như ngọc thoáng qua một
tia phức tạp, sau đó than khổ một tiếng, đi đến trước mặt Bạch
Tiểu Thố, kéo cánh tay của nàng không để cho nàng chạy trốn. Hắn trầm
giọng mở miệng nói, "Chuyện đánh giặc nàng không cần quan tâm nhiều,
nàng chỉ cần ngoan ngoãn đợi cho Bổn vương, đừng gây họa rồi bắt
Bổn vương dọn dẹp thay nàng là được!"
Hắn bận rộn quân vụ, thật sự là không có thời gian xử lý mấy việc linh tinh của nàng.
"Nhưng ta có biện pháp giúp chàng mà, tại sao chàng không nghe thử ý kiến của
ta một chút chứ?" Bạch Tiểu Thố vẫn không phục. Rõ ràng lời Vũ Văn
Tinh nói là xem thường nữ nhân, không tin nàng có biện pháp giải quyết
vấn đề khó khăn giúp hắn.
"Chỉ bằng Bạch Tiểu
Thố nàng thì có thể nghĩ ra được biện pháp gì để giải quyết chuyện lương thảoϟdđϟlqđϟ chứ?" Vũ Văn Tinh cười khinh thường một tiếng, "Đừng nói
thêm gì nữa. Ngoan ngoãn cùng ăn trưa vớidđϟlϟqđ Bổn vương. Ăn xong rồi
thì ngoan ngoãn trở về phòng ngủ, Bổn vương còn rất nhiều chuyện cần xử
lý!"
Bạch Tiểu Thố còn muốn nói thêm gì đó, nhưng dưới ánh mắt
cương quyết của Vũ Văn Tinh chỉ đành ♭dđ♭lqđlựa chọn ngoan ngoãn ngậm
miệng lại, sau đó bị vị Vương gia nào đó lôi kéo đi ăn cơm trưa.
Nếu như hắn không tin nàng, vậy nàng sẽ tự mình đi làm chuyện này, chờ đến
lúc lấy được lương thảo rồi, thử xem hắn còn dám xem thường nàng không!
Bạch Tiểu Thố nghĩ tới đây, sờ sờ tấm lệnh bài giấu trong ngực, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Chuyện này ấy mà, phải kéo cả cháu thái tử cùng đi làm mới được, chứ chỉ một
nàng đi thì nhất định không thể chấn áp nổi những tên cường đạo kia.
"Ai nha, sao Tiểu Thố nhi lại chạy đến đây? Có phải là do quá nhớ vi sư,
cho nên cố ý chạy dđ♭l♭qđtới đây thăm vi sư phải không?" Phi Hoa Ngọc mà mấy ngày nay không thấy đâu hiện tại đang ngồi trên bàn cơm ăn mấy thứ
linh tinh. Khi hắn thấy Vũ Văn Tinh lôi kéo Bạch Tiểu Thố đi vào, thì
lập tức《dđ》《lqđ》 bỏ đôi đũa trong tay ra, tựa như con bướm hoa bổ nhào
vào người Bạch Tiểu Thố.
Chỉ tiếc hắn không chạm được tới Bạch Tiểu Thố vì đã bị Vũ Văn Tinh đi trước một bước, ngăn cản ngay trước mặt.
"Phi Hoa Ngọc, mấy ngày hôm nay ngươi đã đi đâu?" Vũ Văn Tinh dùng sức đẩy
Phi Hoa Ngọc ra, sau đó kéo Bạch Tiểu Thố ngồi xuống, giọng điệu vô cùng không tốt hỏi.
Giờ phút này hắn hận dđlqđkhông được đạp cho cái
tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét kia một cước, để hắn ít xuất hiện tranh giành Bạch Tiểu Thố với hắn!
"Vương gia, ngài đang hoài nghi mấy ngày hôm nay ta mất tích là đi trộm cắp, hay là hoài nghi〈dđ〉〈lqđ〉 ta là
gian tế của nước láng giềng sang? " Tất nhiên Phi Hoa Ngọc cũng không
khách khí, phản bác một cách châm biếm đối với sự chất vấn của Vũ Văn
Tinh, trong mắt ánh lên một tia lạnh nhạt, "Thật ra ta rất muốn làm gian tế, bán quân tình của nước ta, như vậy 〖dđ〗〖lqđ〗ta sẽ có một khoản tiền lớn. Chỉ tiếc ta không hiểu biết về quân sự, muốn làm gian tế cũng
không làm được, thật sự là rất đáng tiếc!"
Hắn ra ngoài chỉ là đi giải sầu mà thôi, không làm chuyện gì xấu cả. Hắn có thể thề với trời.
"Bổn vương tin rằng ngươi không có lá gan này!" Vũ Văn Tinh không để ý hừ
một tiếng, cũng không {dđ}{lqđ}thèm nhìn Phi Hoa Ngọc, mà quay sang gắp
thức ăn cho Bạch Tiểu Thố, dịu dàng bảo nàng ‘mau ăn đi’.
Nếu cái tên Phi Hoa Ngọc chướng mắt này có thể mau chóng biến mất thì tốt biết bao!
Bạch Tiểu Thố nhìn nhìn sư phụ của chính mình, sau đó lại nhìn nhìn Vương
gia phu quân, cuối cùng ╢dđ╟╢lqđ╟chỉ có thể cười khan một tiếng. Nàng
nói, "Sư phụ, ăn cơm! Vương gia phu quân, ăn cơm!"
Tại sao nàng phải đồng thời đối mặt với hai con người khó trị như vậy chứ! Cứu mạng!
"Tiểu Thố nhi, gắp thức ăn cho vi sư đi. Đồ đệ chăm sóc sư phụ là đạo lý hiển nhiên mà!" Nhưng Phi Hoa Ngọc(dđ)(lqđ) lại không chịu an phận mà dùng
cơm. Hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Thố, buồn bã nói.
"Người cũng có tay mà. Người tự gắp đi!" Bạch Tiểu Thố cũng không muốn bởi vì
mình gắp 『dđ』『lqđ』thức ăn cho sư phụ, mà khiến cho Vũ Văn Tinh không
vui. Một khi cán cân trong lòng nàng không còn thăng bằng là hai người
kia lại tranh cãi không yên. Nếu như vậy, mình bị kẹp ở giữa bọn họ sẽ
càng╡dđ╞╡lqđ╞ khó sống hơn, hic!
Sư phụ thối nàng không chọc được, Vương gia biến thái, nàng càng không thể chọc vào!
Bản thân nàng chính là một loại bi kịch!
"Tiểu Thố nhi, con có phu quân rồi, con không thương vi sư nữa, vi sư rất đau lòng, rất muốn 「dđ」「lqđ」khóc. . . . . ." Bạch Tiểu Thố ác miệng nói với Phi Hoa Ngọc khiến hắn càng cảm thấy vô cùng uất ức. Hắn nâng một tay
lên, dùng ống tay〔dđ〕〔lqđ〕 áo to rộng che hai mắt của mình lại, làm bộ
như sắp khóc.
Kỳ thật trong mắt hắn có giọt nước mắt nào đâu, chỉ là giả vờ giả vịt, để cho Bạch Tiểu Thố nhìn không đành lòng mà thôi.
"Sư phụ, người đừng khóc!" Bạch Tiểu Thố cho rằng bộ dạng giả khóc của Phi
Hoa Ngọc♯ dđ♯ lqđ♯ là thật, nên vội nghiêng người vỗ vỗ vai hắn nhằm an ủi, "NGười là nam nhân, sao có thể nói khóc là khóc ngay được, thật
không có có khí khái nam tử gì cả. Nếu như tương laidđ♯ l♯ qđ người cưới sư nương về, động một chút là khóc trước mặt sư nương, như vậy sư nương sẽ không những thường xuyêndđlqđ bắt nạt người mà còn có thể ghét bỏ
người nữa. Sư phụ thối ngoan nào, đừng khóc nữa! Không phải chỉ muốn con gắp thức ăn thôi sao? Vậy con gắp cho người là được!"
Haizz, có một sư phụ phiền phức kiểu này, đầu nàng sẽ to ra mất. Mặc dù phần lớn
là hắn đang diễn trò cho nàng xem, nhưng nàng vẫn không thể bỏ mặc hắn
được.
Nói cho cùng, dù sao hắn cũng là sư phụ của nàng, nàng không thể ‘khi sư diệt tổ’ được, đúng không?
"Ừm, vi sư không khóc nữa, chỉ cần Tiểu Thố nhi hiểu được sự khổ tâm của vi
sư thì mỗi ngàyd₫lq₫ vi sư đều có thể tươi cười vui vẻ." Phi Hoa Ngọc
thấy Bạch Tiểu Thố liên tục gắp vài món ăn bỏ đầy vào trong bát mình,
liền nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vốn không có ở hốc mắt, đắc
ýdđlqđ tươi cười rạng rỡ.
Vũ Văn Tinh ngươi xem đi, Tiểu Thố nhi vẫn rất quan tâm đến người làm sư phụ là ta đây!
Phi Hoa Ngọc liếc mắt khiêu khích, vừa đúng lúc bị Vũ Văn Tinh bắt gặp.
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương muốn ăn cá chép kho tàu, nàng mau gắp một miếng cho Bổn vương!" Nguyên cả ☿dđ☿lqđ☿gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh đều
biến thành đen, mắt phượng như ngọc đen híp lại, nghiến răng nghiến lợi
hừ lạnh nói với Bạch Tiểu Thố.
Ngươi được lắm Phi Hoa Ngọc! Ngươi vừa trở lại là muốn đối nghịch với bổn vương có phải hay không!
"Hả?" Bạch Tiểu Thố kinh ngạc quay đầu lại, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Gì vậy? Sao Vương gia phu quân cũng muốn nàng gắp thức ăn cho là sao?
"Bạch Tiểu Thố, nhanh lên một chút!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố vẫn ngây người tại chỗ, chiếc đũa chậm chạpdđ☿l☿qđ không nhúc nhích liền nổi
giận. Hắn quát lớn, "Chỉ gắp thức ăn cho Phi Hoa Ngọc mà không gắp thức
ăn cho Bổn vương sao?"
Con thỏ ngu xuẩn này khiến hắn tức chết
mất! Chẳng lẽ trong mắt của nàng chỉ nhìn thấy Phi Hoa Ngọc, mà không
nhìn thấy được giờ phút này hắn đang vô cùng tức giận à?
" Vương
gia phu quân, không phải!" Bạch Tiểu Thố thấy๖ۣۜ dđ๖ۣۜ lqđ๖ۣۜ Vũ Văn
Tinh tức giận nào dám ngây người nữa, lúc này liền gắp một miếng thịt cá vào trong bát của Vũ Văn Tinh, còn tươi cười nói với hắn, "Vương gia
phu quân, mau ăn đi, con cá này ngon lắm!"
Ngoài miệng thì Bạch Tiểu Thố nói như vậy, nhưng trong lòng đang âm thầm kêu khổ.
Đây là chuyện gì thế? Hai người bọn họ quá khó giải quyết! Có thể tha cho
nàng một lần được không? Nàng còn chưa được ăn cơm đây này!
Sao cuộc sống của Bạch Tiểu Thố nàng cứ phải bi thương như vậy chứ?
"Hừ!" Vũ Văn Tinh coi như hài lòng với biểu hiện của Bạch Tiểu Thố. Sau khi
không vui ‘hừ’ ☣dđ☣lqđ☣một tiếng, lập tức bỏ miếng cá vào miệng, nuốt
xuống. Ối!. . . . . . Không may cho Vũ Văn Tinh, miếng thịt cá kia vẫn
còn có xương. Nó mắc kẹt trong cổ họng, nhất thời khiến hắn phundđ☣l☣qđ
ra hay nuốt vào đều không thể. Gương mặt tuấn tú âm trầm trở nên sung
huyết đỏ bừng.
Đáng chết, hắn quá vội vàng! Đáng ghét, đã để cho Phi Hoa Ngọc xem hắn như trò cười rồi!
Tất nhiên là Phi Hoa Ngọc rất vui sướng khi có người gặp họa. Hắn hả hê
liếc nhìn ‘trò cười’ Vũ Văn Tinh, trên khóe miệng thoáng cười hết sức ác ý.
Vũ Văn Tinh ơi Vũ Văn Tinh, đây là ngươi tự làm tự chịu, có thể trách ai!
"Vương gia phu quân, chàng☃ dđ☃ lqđ☃ có sao không, có muốnta đi lấy dấm cho
chàng uống không?" Bạch Tiểu Thố nhìn bộ dạng khổ sở khác thường của Vũ
Văn Tinh, tim liền muốn vọt lên tới cổ họng. Nàng thầm mắng mình tại sao không chọn miếng cá nào không có xương rồi mới gắp bỏdđ☃ l☃ qđ vào bát
cho hắn.
Bạch Tiểu Thố ơi Bạch Tiểu Thố, ngươi quả nhiên là một đứa đại ngốc nghếch!
"Không cần!" Giọng Vũ Văn Tinh khàn khàn cự tuyệt ý tốt của Bạch Tiểu Thố. Hắn đứng dậy, khom thân hình cao lớn xuống, ngậm chặt miệng lại chạy ra
ngoài khạc nhổ.
Tuyệt đối không thể để cho Phi Hoa Ngọc nhìn thấy tình trạng mất mặt của hắn được!
"Vương gia phu quân. . . . . ." Vũ Văn Tinh không nói một tiếng nào mà chạy ra ngoài khiến Bạch Tiểu Thố càng lo lắng hơn. Nàng[ dđ][ lqđ] vội để đũa
xuống muốn ra xem Vũ Văn Tinh một chút, xem rốt cục là như thế nào.
"Tiểu Thố nhi, con không phải lo lắng cho hắn, chẳng qua là cái xương cá nho
nhỏ thôi, võ công của hắn giỏi như vậy, nó có thể làm khó hắn sao?" Phi
Hoa Ngọc kéo Bạch Tiểu Thố lại không để cho nàng rời khỏi tầm mắt của
mình. Hắn cười hì hì ấn bả vai của Bạch Tiểu Thố xuống khiến nàng ngồi
lại vị trí cũ, sao đó cười toe toét gắp thức ăn cho nàng." Tiểu Thố nhi, nhìn xem vi sư thương con nhiều đến chừng nào! Những thứ này đều là
những món con thích ăn, ăn nhiều một chút!"
Sao hắn có thể để Tiểu Thố nhi đi quan tâm Vũ Văn Tinh được, tuyệt đối không được!
"Sư phụ thối, đây đều là lỗi của người!" Bạch Tiểu Thố càng nghĩ càng bất
bình, tức giận trừng mắt nhìn Phi Hoa Ngọc. Nàng chu miệng nói: "Nếu
không phải do người làm ầm ỹ, nhất định muốn ta gắp thức ăn cho người
thì chuyện này có thể xảy ra sao? Nói đi nói lại đều là do sư phụ thối
người không tốt!"
"Tiểu Thố nhi, lời này của con quá không có
lương tâm rồi đó! Sao đây lại là lỗi của vi sư chứ? Là tại Vương gia hắn nuốt chửng cả miếng, có phải do vi sư buộc hắn nuốt cả miếng cá có
xương vào đâu. " Phi Hoa Ngọc cảm thấy mình vô cùng oan ức. Không thể
nghi ngờ lời Bạch Tiểu Thố nói là đang lên án tội ác của hắn, rõ ràng
hắn không hề bức ép Vũ Văn Tinh làm chuyện gì cả mà.
"Sư phụ
thối, không thèm để ý tới người nữa, người ăn cơm một mình đi, ta đi
thăm Vương gia phu quân một chút xem chàng thế nào rồi!" Phi Hoa Ngọc ra vẻ thê lương đáng thương khiến Bạch Tiểu Thố cực kỳ phiền não. Nàng
không còn đủ kiên nhẫ để nghe Phi Hoa Ngọc dông dài nữa, dùng sức hất
cánh tay lôi kéo nàng kể khổ của sư phụ mình ra, phắt một cái đứng lên,
chạy ra ngoài.
Sư phụ thối tuổi chưa lớn lắm mà đã nói nhiều như vậy, đợi sau khi hắn già rồi, thì không biết sẽ như thế nào!
"Tiểu Thố Nhi , con đừng đi. . . . . ." Phi Hoa Ngọc vẫn không cam lòng, còn
dùng giọng điệu vô cùng ai oán để gọi Bạch Tiểu Thố quay trở lại, nhưng
Bạch Tiểu Thố đã chạy rất xa rồi, mặc cho Phi Hoa Ngọc có gọi ai oán như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng quyết tâm không thèm để ý tới người sư
phụ cực kỳ đáng ghét này của mình nữa.
"Ai, Tiểu Thố nhi, sao con không chịu hiểu cho sự dụng tâm lương khổ* của vi sư thế?" Sau khi Phi
Hoa Ngọc nhận ra mình không thể gọi Bạch Tiểu Thố quay lại được thì liền ngồi trên ghế mà than thở, nhưng trong con ngươi dài hép không phải chỉ có chuyện mới vừa rồi, mà còn có sự đắc ý và âm ngoan vô tận. (*muốn
tốt cho người khác mà người khác không biết)
Tiểu Thố nhi, nếu
như con thật sự thích Vũ Văn Tinh, về sau con sẽ trải qua một cuộc sống
đầy khổ sở. Vi sư muốn giúp con, chứ không phải đang hại con, vì sao con lại không nghe theo lời khuyên của vi sư?
Sau khi Phi Hoa Ngọc
thổn thức xong liền trở về bộ dạng cà lơ phất phơ vốn có, bưng đĩa cá
chép kho tàu Bạch Tiểu Thố mới gắp có một miếng đến trước mặt mình, ung
dung thưởng thức.
Ừ, mùi vị không tệ, chỉ tiếc Vũ Văn Tinh không có cách nào hưởng thụ được hương vi tươi ngon của con cá chép này!
Vũ Văn Tinh thành công lấy được xương các mắc trong cổ họng ra. Hắn quay
khuôn mặt tái nhợt lại nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố vẫn đứng quấy rầy
bên cạnh, giọng khàn khàn lạnh lùng nói: "Trở về phòng đi, đừng khiến
cho Bổn vương có xúc động lột da thỏ của nàng!"
Không phải Vũ
Văn Tinh tức giận Bạch Tiểu Thố, hắn tức là tức cái tên Phi Hoa Ngọc tức kia, mà bản thân càng tức giận lại khiến hắn cảm thấy như thể Phi Hoa
Ngọc đang đứng trước mặt hắn, làm mất hết thể diện của Vương gia hắn nên tâm tình không được tốt, tự nhiên cũng sẽ không cho Bạch Tiểu Thố một
sắc mặt tốt.
"Vương gia phu quân, thật xin lỗi, ta không cố ý,
chàng đừng giận ta có được không?" Bạch Tiểu Thố áy náy, cúi thấp đầu
đứng trước mặt Vũ Văn Tinh. Đôi mắt to tròn vừa lo vừa sợ nhìn chằm chằm vào giày của mình, nhỏ giọng nói.
Đều tại nàng không cẩn thận! Nếu như nàng rút hết xương cá ra, Vương gia phu quân cũng sẽ không phải chật vật như vậy.
Vũ Văn Tinh nghe vậy, mắt phượng như ngọc đen híp lại, tiến lên một bước,
chủ động nắm hai tay Bạch Tiểu Thố nói, "Nàng không cần phải tự trách,
chuyện này không liên quan tới nàng, là do Bổn vương quá sơ ý mà thôi.
Ngoan, trở về phòng ngủ, đừng đi tìm sư phụ điên điên khùng khùng của
nàng rồi bày ra mấy trò quỷ, nếu không Bổn vương sẽ thực sự tức giận!"
"Được, ta nghe lời Vương gia phu quân, trở về phòng ngủ!" Bạch Tiểu Thố thấy
Vũ Văn Tinh thật sự không có ý trách tội mình mới yên tâm, nhoẻn miệng
cười ngọt ngào với hắn, sau đó nhảy nhót trở về phòng dưới cái nhìn dịu
dàng chăm chú dịu dàng của Vũ văn Tinh.