Đêm hôm đó, không ai
biết Vũ Văn Tinh làm gì với Bạch Tiểu Thố đã biến thành thỏ, quá trình
đêm đó chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng.
Gần nửa tháng, Bạch
Tiểu Thố luôn vô tình hay cố ý ẩn núp Vũ Văn Tinh. Lúc ăn cơm, luôn lôi
kéo Phi Hoa Ngọc cùng nhau ăn, còn ngồi ở chỗ xa để Vũ Văn Tinh không
với tay tới được. Lúc ngủ, dứt khoát lôi kéo nha hoàn cùng nhau ngủ,
khiến Vũ Văn Tinh càng thêm hết cách xuống tay.
Cứ như vậy cứng
rắn nhịn nửa tháng, đã chạm đến giới hạn của Vũ Văn Tinh làm hắn phải
bộc phát lửa giận. Tại một đêm tối không trăng nào đấy, một Vương Gia
quang minh chính đại đạp cửa đi vào, mạnh mẽ xách Bạch Tiểu Thố đang ôm
chặt nha hoàn dù chết cũng không chịu buông tay vào gian phòng của mình.
"Bạch Tiểu Thố, chuyện gì Bổn vương cũng nghe theo nàng. Tại sao nàng còn
phải ẩn núp Bổn vương, thấy Bổn vương thì giống như gặp quỷ vậy hả?" Vũ
Văn Tinh nổi giận đùng đùng cắn răng ép hỏi, hận không được khảm thân
thể Bạch Tiểu Thố vào trong vách tường, trong mắt phượng như mặc ngọc vô cùng thất bại.
Không phải hắn chỉ làm nàng một lần thôi sao? Vì sao nàng còn đối xử với hắn như hồng thủy¬(1), mãnh thú(2) vậy chứ?
"Vương Gia phu quân, ta không có tránh chàng. . . . . ." Vũ Văn Tinh vô cùng
nghiêm nghị nhìn chằm chằm nàng, Bạch Tiểu Thố liền giả bộ ngu, cười vô
tội "Ta không phải là đang dưỡng thương sao, không thích hợp cùng với
chàng. . . . . ."
Nàng mới không cần ngày ngày ngủ chung với cái
tên Vương Gia biến thái này đâu, đêm đó hắn làm
chuyện đó với nàng thật khiến người ta giận sôi gan mà, tại sao hắn có
thể đâm . . . . . . đâm nàng. . . . . .
Nhớ đến tình hình đêm đó, trên mặt Bạch Tiểu Thố là một trần lửa nóng hừng hực, mắc cỡ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
"Bổn vương là cái loại người không biết xấu hổ đó sao?" Nghe vậy, gương mặt
tuấn tú của Vũ Văn Tinh tức đến xanh một nửa, một nửa kia còn đen hơn
"Ngươi nghe kỹ cho Bổn vương, từ hôm nay trở đi, nàng phải đến đây ngủ
với bổn vương!"
Vũ Văn Tinh rất tức giận, tức giận Bạch Tiểu Thố
cả ngày lẫn trốn hắn, lại thân mật với Phi Hoa Ngọc. Hắn có thể không
tức giận, có thể không lo lắng sao?
Phi Hoa Ngọc là con hồ ly gian
trá giảo hoạt, luôn đợi cơ hội ngậm con thỏ ngu xuẩn này vào mồm rồi tha đi từ bên cạnh mình, sao hắn có thể không lo lắng đề phòng chuyện chưa
xảy ra này được!
Huống chi buổi tối đó hắn cũng không có chân
chính ăn Bạch Tiểu Thố ngay tại chỗ, chỉ là mượn nàng ấm bụng thôi, giải trừ một chút đau đớn khó hiểu trong lòng mình**, tại sao lại bị nàng
ghét rồi!
"Thương thế của ta còn chưa khỏe. . . . . ." Bạch Tiểu
Thố vừa nghe thế liền nóng nảy, cà lăm tìm lý do cự tuyệt. Đôi mắt nhỏ
chột dạ nhìn lung tung, chính là không dám nhìn Vũ Văn Tinh ở trước mặt
nàng "Ta cảm thấy được, ta vẫn nên. . . . . . ngủ gian phòng của mình là tốt rồi. . . . . ."
Ngủ chung với hắn, mình mới không ngốc như vậy đâu!
"Bạch Tiểu Thố, không vâng lời Bổn vương, tội thêm một bậc!" Vũ Văn Tinh giận đến đỉnh đầu bốc khói, kéo tay Bạch Tiểu Thố để cho thân thể nàng xoay
một vòng nằm trên ngực của mình, sau đó bàn tay không chút do dự lột
xuống trung y(3 trắng như tuyết trên người nàng, làm cho tấm lưng trắng
nõn như ngọc phơi bày trước mắt của mình "Lừa gạt Bổn vương, tội lại
thêm một bậc, nàng nói Bổn vương nên trừng phạt nàng như thế nào đây?"
Một câu uy hiếp cuối cùng, là Vũ Văn Tinh dán sát bên tai ửng hồng của Bạch Tiểu Thố để nói, thân mật mà mập mờ, mà đôi bàn tay cực nóng kia cũng
không nhàn rỗi, vội vàng dao động trên da thịt
phần lưng trắng nõn này.
Tối nay, Vũ Văn Tinh xách Bạch Tiểu Thố vào gian phòng của mình, chính là quyết định tối nay sẽ hoàn thành việc bỏ dở lúc trước.
"Vương Gia phu quân, chúng ta còn chưa có thành thân. . . . . ." Bạch Tiểu Thố giống như một con sâu ngốc nghếch ở trong ngực Vũ văn Tinh giãy dụa
lung tung, khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng, một đôi mắt to long lanh tràn
đầy uất ức. Nhìn ở trong mắt Vũ Văn Tinh, lại là miệng nói lời cự tuyệt
nhưng lại có ý mời chào.
Hu hu, cái tên Vương Gia biến thái này lại muốn dùng phương pháp biến thái khi dễ nàng, sao nàng lại đáng thương như vậy chứ!
"Bổn vương sẽ phụ trách với nàng, thành thân cũng là chuyện sớm hay muộn
thôi!" Vũ Văn Tinh không để ý tới kháng nghị yếu ớt của Bạch Tiểu Thố,
cực kỳ bá đạo ôm ngang nàng lên, đi về phía giường hẹp, trong đôi mắt
phượng như mặc ngọc đã không ngừng toát ra một ** ngọn lửa.
Con
thỏ ngu xuẩn này vẫn lẫn trốn hắn, làm trong lòng hắn ngứa ngáy một cách kỳ lạ, mỗi lần chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng luôn.
"Vương Gia
phu quân, ta. . . . . ." Mắt thấy mình lại sắp gặp phải quẫn cảnh lần
trước, Bạch Tiểu Thố lo lắng sợ hãi dùng đôi tay nhỏ bé của mình đẩy Vũ
Văn Tinh ra, yếu ớt kêu lên "Vương Gia phu quân, ta hôm nay không tiện
đâu, không bằng để hôm khác. . . . . ."
Lệ rơi, sao nàng lại bi thương như vậy chứ !
"Vì sao Bổn vương phải nghe theo nàng?" Sao Vũ Văn Tinh lại không nhìn ra
Bạch Tiểu Thố đang tính tìm lý do ở cự tuyệt hắn, trong lòng khó chịu,
bàn tay lập tức ngang ngược kéo rơi nửa cái yếm trên người Bạch Tiểu
Thố.
Tối nay Bổn vương sẽ làm tới cùng, con thỏ ngu xuẩn này ngoan ngoãn nghe lời Bổn vương thì có cái gì không tốt!
"A. . . . . ." Bạch Tiểu Thố phát ra tiếng thét chói tai vừa giận vừa xấu
hổ, vội vàng dùng hai cánh tay cảnh xuân trước ngực mình.
Biến thái, tại sao hắn có thể biến thái như vậy!
Bộ dáng Bạch Tiểu Thố muốn che mà che không hết nhìn rất mê người, thấy
thế Vũ Văn Tinh rất nhanh có phản ứng, giống như một con sói đói bụng
rất lâu nên vội vàng nhào tới, lúc này ngoài cửa lại không đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa.
"Tiểu Thố nhi, vi sư đói bụng, con ra ngoài
tìm chút thức ăn cho vi sư đi!" Ở ngoài cửa, giọng nói lười biếng của
Phi Hoa Ngọc ác ý lớn tiếng vang lên, nói rõ là
tới phá hư chuyện tốt của người khác .
Vũ Văn Tinh a Vũ Văn Tinh, nếu ngươi muốn ăn Tiểu Thố nhi thân ái của ta, thì cần phải thông qua sự đồng ý của ta mới được!
Chú thích :
(1) Hồng thủy : lũ lụt
(2) Mãnh thú : thú dữ
(3) Trung y : quần áo trong