Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 52: Chương 52: Con thỏ ngu xuẩn!




Cửa ‘cọt kẹt’ một tiếng mở ra, khuôn mặt mệt mỏi của Phi Hoa Ngọc tà tà liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Vũ Văn Tinh ở ngoài cửa, cố ý kéo khóe miệng lên, đùa cợt nói, "Không ngờ, chó giữ cửa đứng ở ngoài lại là Cửu vương gia ngài, ngoài ý muốn của tại hạ rồi!"

"Phi Hoa Ngọc, Bạch Tiểu Thố thế nào rồi?" Vũ Văn Tinh cứng rắn đè xuống tức giận vì bị nhục nhã, mắt phượng lạnh lùng híp lại, không khách khí nói, "Nếu như ngươi không thể cứu Bạch Tiểu Thố, Bổn vương sẽ xử lý ngươi đầu tiên!"

Vũ nhục Vương Gia, tội cũng đã đáng chết vạn lần rồi!

"Hừ, Cửu vương gia đây là đang nghi ngờ y thuật của ta sao?" Phi Hoa Ngọc điên cuồng cười to, trong mắt lại lạnh lẽo thấu xương "Đừng tưởng rằng ngươi là Vương Gia thì rất giỏi, Tiểu Thố nhi có thể thuộc về ngươi hay không, vẫn còn rất khó nói!"

Vũ Văn Tinh, ngươi chỉ ỷ vào thân phận Vương Gia mà dám càn rỡ với ta thôi. Nếu như ngươi không phải là Vương Gia, ngươi thì có tài đức gì mà dương dương đắc ý ở trước mặt ta!

"Bổn vương chưa bao giờ nghi ngờ qua y thuật của ngươi!" Mí mắt Vũ Văn Tinh trầm xuống, che kín sự tức giận trong mắt hắn, âm thanh phát ra càng lạnh lùng "Ngươi dám làm càn ở trước mặt bổn vương như vậy, nói cách khác Bạch Tiểu Thố đã an toàn, không còn gì đáng ngại rồi. Bổn vương cũng không muốn dài dòng với ngươi, Bổn vương muốn ôm Bạch Tiểu Thố về phòng của nàng để nghỉ ngơi, mời nhường đường, Phi Hoa Ngọc!"

Nơi này là gian phòng của Phi Hoa Ngọc, nếu Bạch Tiểu Thố bị Phi Hoa Ngọc cứng rắn giữ lại phòng của hắn, mình làm sao có thể chăm sóc nàng đây!

"Cửu vương gia, nếu như tại hạ không nhường thì sao?" Phi Hoa Ngọc xấu xa lấy tay chống khung cửa, nghiêng đầu, hí mắt khiêu khích liếc nhìn Vũ Văn Tinh, nói: "Tiểu Thố nhi thương thế quá nặng, không nên di chuyển, cứ để nàng ở trong phòng ta nghỉ ngơi đi. Ta đây là một sư phụ, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt đồ đệ của mình, Cửu vương gia mời ngài trở về đi!"

Vốn là hắn là muốn cho Vũ Văn Tinh mang Bạch Tiểu Thố rời khỏi phòng của hắn, nhưng thái độ Vũ Văn Tinh quá kiêu ngạo rồi, hắn đã thay đổi chủ ý!

"Bằng bộ dáng bây giờ của ngươi, cũng muốn ngăn lại Bổn vương sao?" Vũ Văn Tinh chê cười, tay áo tung bay, một chưởng nặng nề đánh vào vết thương chưa lành trên ngực của Phi Hoa Ngọc.

Phi Hoa Ngọc bị đẩy lui mấy bước, đỡ khung cửa, cái tay kia gắt gao che ngực không ngừng chảy máu của mình, im lặng thở dốc, con ngươi hẹp dài lộ ra vẻ âm tàn .

Ngươi được đấy Vũ Văn Tinh, thế nhưng đùa bỡn ám chiêu với ta!

Vũ Văn Tinh đánh lùi Phi Hoa Ngọc, cũng không còn lộ ra bất kỳ một tia đắc ý nào, mà là trực tiếp đẩy thân thể cản trở của Phi Hoa Ngọc đang tựa tại khung cửa ra, sải bước đi vào, cực kỳ cẩn thận ôm lấy Bạch Tiểu Thố đang ngủ say bất tỉnh trên giường.

Con thỏ ngu xuẩn, vì sao ngươi mỗi lần đi ra ngoài đều phải gây họa vậy hả? Không nghe lời của Bổn vương, kết quả người chịu khổ chịu tội còn không phải là ngươi sao!

Bên trong mắt phượng như mặc ngọc lóe ra bất đắc dĩ và thương tiếc, lần lượt thay đổi tạo nên vẻ mặt phức tạp. Vũ Văn Tinh càng thêm ôm chặt người tái nhợt vào trong ngực, không thèm để ý đến cái tên Phi Hoa Ngọc chán ghét đó, ôm Bạch Tiểu Thố trực tiếp trở về gian phòng của mình, cũng ra lệnh thị vệ vương phủ canh cửa. Ai cũng không cho vào, nhất là cái tên Phi Hoa Ngọc đó.

Sau khi Vũ Văn Tinh rời đi một lúc lâu, Phi Hoa Ngọc mới cười lạnh đứng dậy từ dưới đất, dùng cái tay che ngực mình vuốt ve qua lại, sau khi làn khói trắng biến mất, dưới bàn tay che kín ngực đã không nhìn thấy vết thương dữ tợn lúc trước rồi.

"Vũ Văn Tinh, ngươi sẽ vì hôm nay khiêu khích ta mà phải trả một cái giá rất lớn, rất thê thảm và đau đớn. Chúng ta cứ . . . . . .chờ xem!" Tay thon dài như ngọc chỉ nhẹ nhàng chà xát cánh môi như tuyết của mình thành đỏ bừng. Phi Hoa Ngọc trở về phòng cầm một vật, liền thần không biết quỷ không hay biến mất ở trong trạm dịch.

Vũ Văn Hiên vẫn không yên lòng về thương thế của Bạch Tiểu Thố, nghe nói Vũ Văn Tinh đã ôm Bạch Tiểu Thố trở về gian phòng của mình, liền vội chạy tới thăm.

"Hoàng thượng xin dừng bước, Vương Gia đã phân phó, không có mệnh lệnh của người, ai cũng không được phép đi vào!" Khuôn mặt Mạc Thanh vẫn như cũ tươi cười nghênh đón người tại cửa ra vào, nhưng vẫn làm tròn chức trách ngăn cản người vào.

Đây chính là cơ hội để Vương Gia biểu hiện tốt một chút cho vương phi nhìn thấy, hắn há có thể để hoàng thượng đi vào phá hư.

"Mạc Thanh, trẫm mà ngươi cũng dám ngăn trở, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản hay sao?" Sắc mặt Vũ Văn Hiên âm u, quát lạnh "Còn không tránh ra cho trẫm, trẫm muốn đi vào!"

"Hoàng thượng, nô tài không dám làm trái mệnh lệnh của Vương gia, cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của hoàng thượng. Nếu hoàng thượng muốn đi vào, xin giết nô tài trước, rồi bước qua thi thể của nô tài đi vào!" Mạc Thanh bất ty bất kháng chắp tay(*), nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối không có nửa phần giảm bớt.

(*) bất ty bất kháng: không kiêu ngạo không siểm nịnh

"Ngươi. . . . . . thật là to gan!" Vũ Văn Hiên tức giận tới mức phát run, lại không thể làm gì Mạc Thanh đang tươi cười ở trước mặt.

Giết hắn rồi, sẽ làm tổn thương hòa khí giữa hắn và Cửu vương đệ, tuyệt đối không thể làm như vậy!

"Hoàng thượng vẫn là thỉnh ngài trở về đi, vương phi đã không còn gì đáng ngại, không cần hoàng thượng ngài quan tâm nhiều, Vương Gia nhà chúng ta sẽ tự chăm sóc vương phi thật tốt!" Mạc Thanh không sợ ánh mắt như đang giết người của Vũ Văn Hiên, cung kính làm một tư thế xin mời.

"Hừ!" Mạc Thanh cẩn thận nói trôi chảy xong, làm Vũ Văn Hiên muốn phát tác cũng không phát tác được, tức giận vung ống tay áo bỏ đi.

Chờ sau khi Vũ Văn Hiên đi rồi, Mạc Thanh mới dám thở ra một hơi thật dài, âm thầm giơ cánh tay lên, dùng ống tay áo to lớn lau khô mồ hôi lạnh trên trán.

Vương Gia a Vương Gia, Mạc Thanh vì ngài và vương phi, đến hoàng thượng cũng phải đắc tội. Ngài phải thừa dịp vương phi bị thương mà cố gắng biểu hiện sự dịu dàng và săn sóc của ngài đi, đừng như lúc trước hung dữ với vương phi, nếu làm vậy mà vương phi thích được ngài mới là lạ đó!

"Bạch Tiểu Thố, xem đi, ngươi chọc tới hoàng huynh của Bổn vương rồi, Bổn vương thật muốn bóp chết ngươi luôn!" Vũ Văn Hiên ồn ào ở bên ngoài, Vũ Văn Tinh nghe được rất rõ ràng. Bàn tay lạnh lẽo dao động trên cổ trắng noãn của Bạch Tiểu Thố, cuối cùng chỉ là nói lẫy, không có bóp thật. Ngón tay thon dài của phái nam yêu thương vuốt ve da thịt trơn bóng nộn nộn này, bên khóe miệng Vũ Văn Tinh hiếm khi xuất hiện được một nụ cười phát ra từ nội tâm.

Con thỏ ngu xuẩn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.