Mẫu hậu!" Vũ Văn Hiên khó khăn lắm gọi thái hậu được một tiếng, sát khí trong đôi ưng mâu hung ác âm hiểm không hề giảm bớt.
Mẫu hậu à, vì sao người phải che chở Cửu vương đệ, trẫm cũng là con trai ruột của người mà!
"Hiên nhi, những lời khi trước ai gia nói với con, con đều quên rồi sao? Ai gia không cho phép con làm tổn thương Tinh nhi!" Thái hậu dùng lời
lẽ nghiêm khắc quát chói tai, trong đôi mắt già nua tràn đầy thất vọng
đối với Vũ Văn Hiên, "Tinh nhi là huynh đệ của con, các con cần gì phải
diễn tiết mục ‘huynh đệ tương tàn’ ở trước mặt ai gia chứ?"
Vì sao trời cao đã để cho bà sinh dưỡng hai đứa con trai này, mà lại cứ muốn bọn chúng trở mặt thành thù!
"Mẫu hậu, là Cửu vương đệ phái người ám sát trẫm trước, sao trẫm có thể
giữ lại kẻ muốn ám sát trẫm còn sống trên cõi đời này được?" Vũ Văn Hiên không phục phản bác, hận ý trong lòng cơ hồ muốn phá tan cơ thể bộc
phát ra ngoài.
Mẫu hậu vẫn bao che cho Cửu vương đệ, cho dù Cửu vương đệ có làm sai
chuyện gì, mẫu hậu đều có thể tha thứ cho hắn, nhưng hắn thì không thể!
"Ai gia vẫn chỉ có câu nói kia, chắc chắn Cửu vương đệ của con sẽ không
hại con!" Thái hậu lạnh lùng nói, "Hiên nhi ,chỉ cần ai gia còn sống một ngày, con đừng hòng động được vào một ngón tay của Tinh nhi!"
Vũ Văn Tinh không hề quan tâm đến sự bao che của thái hậu, cũng không
muốn nói thêm gì nữa, dưới cái nhìn chằm chằm của 3000 cấm vệ quân,
thong dong tiêu sái đi ra khỏi hoàng cung.
Hoàng huynh đã không xem hắn như huynh đệ ruột thịt của mình rồi! Ai, trên đời hắn không còn người thân nữa!
"Mẫu hậu, ý tốt của người Cửu vương đệ có coi trọng chút nào đâu, người
cần gì phải tới làm khó nhi thần chứ?" Vũ Văn Hiên nhìn bóng lưng Vũ Văn Tinh, lạnh lùng nói với thái hậu, "Thứ cho nhi thần có thương tích
trong người, không thể bồi mẫu hậu đứng đây ngắm phong cảnh được, nhi
thần xin cáo lui trước!"
"Trương Đức Vượng, chúng ta đi!"
"Tinh nhi, Hiên nhi. . . . . ." Thái hậu vội vàng gọi tên hai đứa con
trai của mình, nhưng không đứa nào quay lại, khiến bà tức giận đến nỗi
hôn mê ngay tại chỗ.
Đúng là hai đứa con bất hiếu!
"Vương Gia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khi ngài vào cung vậy? Tại
sao ngài lại. . . . . ." Lúc Vũ Văn Tinh người đầy máu me mới vừa bước
vào cửa lớn của vương phủ, Mạc Thanh đang nghênh đón ở phía trước bị dọa đến thất kinh.
Vương Gia gặp phải tập kích sao?
"Mạc Thanh, đừng hỏi gì cả, cầm một bộ y phục sạch sẽ đến cho Bổn vương để Bổn vương thay!"
Vũ Văn Tinh biết rõ dáng vẻ hiện giờ của mình dọa người đến mức nào, hắn không muốn khiến Bạch Tiểu Thố bị sợ hãi.
"Dạ, Vương Gia!"
"Vương Gia phu quân, sao chàng lại biến mình thành dáng vẻ giống quỷ thế này, chàng bị thương ở đâu vậy, không phải chàng vào cung sao?" Nhưng
không đợi Mạc Thanh lấy y phục cho Vũ Văn Tinh thay, Bạch Tiểu Thố đã
phát hiện ra. Bạch Tiểu Thố nhìn thấy Vũ Văn Tinh máu me đầy người mà sợ phát khóc.
Vương Gia thối sẽ không chết chứ, nếu không tại sao cả người hắn đều là máu thế này?
"Bạch Tiểu Thố, không được khóc!" Vũ Văn Tinh cau mày, muốn mở lời an ủi Bạch Tiểu Thố đừng khóc, bởi vì máu trên người hắn đều là máu của người khác.
Nhưng Vũ Văn Tinh chính là người như vậy, hắn không biết an ủi người
khác, cho nên lời này vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận không thôi.
Bạch Tiểu Thố bị mắng, trong lòng vô cùng uất ức, nhưng lại lo lắng cho thương thế của Vũ Văn Tinh, bị mắng cũng không lùi bước.
"Vương Gia phu quân, chàng để ta xem một chút, xem rốt cuộc chàng bị
thương ở đâu?" Bạch Tiểu Thố chưa từ bỏ ý định kéo y phục của Vũ Văn
Tinh xuống. Nàng nhất định phải xem xem hắn bị thương ở đâu, làm cho Vũ
Văn Tinh lúng túng khác thường, gương mặt tuấn tú đột nhiên đỏ bừng.
"Bạch Tiểu Thố, không được càn quấy!" Vũ Văn Tinh cố gắng đẩy ra bàn tay nhỏ bé đang lật y phục của hắn ra, cắn răng lạnh lùng nói, "Bổn vương
không bị thương, nàng đừng nháo loạn nữa!"
"Vương Gia phu quân, chàng gạt người, trên quần áo chàng có nhiều máu
như vậy, sao lại không bị thương được?" Bạch Tiểu Thố cho rằng Vũ Văn
Tinh thấy xấu hổ khi bị nàng lột sạch y phục để xem vết thương, vì vậy
nàng càng lo lắng cho hắn hơn, đôi tay nhỏ bé càng càng tăng tốc độ cởi
áo của Vũ Văn Tinh ra.
Vương Gia thối ngượng ngùng cái gì chứ, bọn họ đã thành thân rồi, còn có cái gì không thể nhìn!
Không để cho nàng xem, nhất định là bị thương rất nặng rồi!
"Bạch Tiểu Thố, vì sao nàng cứ không nghe lời Bổn vương vậy!" Vũ Văn
Tinh tức giận nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố. Ngoài mặt thì tỏ ra phiền
phức, trong lòng lại không khỏi sinh ra một tia ngọt ngào .
Con thỏ ngu xuẩn này rất quan tâm đến hắn, hắn rất vui vẻ.
"Vương Gia phu quân, có thương tích thì phải chữa trị thật sớm, không
nên giấu, nếu không vết thương sẽ chuyển biến xấu đi, chàng sẽ càng khổ
sở hơn!" Bạch Tiểu Thố cởi áo khoác của Vũ Văn Tinh ra, nhanh chóng kéo
nó xuống. Đúng nàng đang lúc cởi áo lót của Vũ Văn Tinh ra, thì Mạc
Thanh vừa vặn cầm y phục đi vào.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Mạc Thanh cảm thấy mình tới thật
không đúng lúc, đã cản trở Vương Gia và vương phi ân ái rồi.
"Vương Gia, cái gì ta cũng không thấy, đây là y phục của ngài, ta để ở
đây, Mạc Thanh xin được phép cáo lui trước!" Mạc Thanh chỉ sửng sốt giây lát, sau đó hắn rất biết điều để y phục xuống, mỉm cười lui ra khỏi
phòng, còn rất tốt bụng đóng kỹ cửa phòng thay bọn họ.
Càng ngày Vương Gia và vương phi càng ân ái!
"Vương Gia phu quân, dường như Mạc Thanh đang giễu cợt chúng ta, chàng
biết tại sao không?" Đầu óc Bạch Tiểu Thố vẫn không quá đơn giản, còn
biết điệu cười của Mạc Thanh lúc lui ra ngoài ý vị như thế nào.
"Bạch Tiểu Thố, đều là chuyện tốt của nàng!" Vũ Văn Tinh vô cùng buồn bực, gầm nhẹ với Bạch Tiểu Thố.
Đều do con thỏ ngu xuẩn này không có việc gì đi cởi loạn y phục của hắn ra, khiến Mạc Thanh hiểu lầm!
"Vương Gia phu quân, chàng lại mắng ta!" Bạch Tiểu Thố hết sức không
phục, mạnh miệng nói, "Chàng mà mắng nữa ta...ta sẽ thật sự tức giận
thật đấy!"
Hình như tên Vương Gia thối này đặc biệt thích mắng người hay sao ấy.
Một ngày hắn không mắng chửi người, là lòng sẽ không thoải mái!
Hai người giằng co một lúc lâu, rốt cuộc Bạch Tiểu Thố đã giành được
thắng lợi, lột được y phục nửa người trên của Vũ Văn Tinh ra.
Kết quả, đúng như Vũ Văn Tinh nói, trên người hắn không có vết thương nào, máu kia đều là máu của người khác.
"Vương Gia phu quân, chàng đã không bị thương, thế sao lại biến mình
thành bộ dáng giống quỷ vậy?" Sau khi Bạch Tiểu Thố tận mắt xác định Vũ
Văn Tinh vô sự, mới yên tâm, lúc này nàng mới hỏi đến vấn đề mình không
hiểu.
Vương Gia thối chỉ vào cung thôi, đâu phải ra chiến trường giết địch đâu, thế mà sao còn nhếch nhác hơn cả đi đánh giặc vậy?
"Bạch Tiểu Thố, nếu như Bổn vương nói với nàng, hoàng huynh Bổn vương
muốn dồn Bổn vương vào chỗ chết, nàng có tin không?" Vũ Văn Tinh đổi lại áo sạch sẽ, mắt phượng như ngọc đen dù bận vẫn ung dung nhìn Bạch Tiểu
Thố, nhẹ giọng hỏi, "Nàng tin tưởng Bổn vương, hay tin tưởng Hiên của
nàng?"
Đột nhiên Vũ Văn Tinh rất muốn biết rõ đáp án của câu hỏi này, muốn biết ở trong lòng Bạch Tiểu Thố, mình và Vũ Văn Hiên, người nào quan trọng
hơn.
"Tại sao Hiên lại muốn giết chàng, chàng đã làm chuyện gì chọc giận hắn à?" Bạch Tiểu Thố
vẫn hoang mang chớp chớp đôi mắt to. Nàng không hiểu,sao những chuyện trong hoàng cung cứ phải phức tạp thế nhỉ?
Trong hoàng cung, tại sao Hoàng đế cũng thích giết chết anh em ruột của mình? Không hiểu nổi, thật sự là không thể hiểu nổi!
“Bổn vương bị người hãm hại, hoàng huynh hiểu lầm Bổn vương phái người
của mình tới ám sát huynh ấy. Bởi vì chuyện này mà Bổn vương bị hoàng
huynh gọi vào hoàng cung, do Bổn vương cự tuyệt không thừa nhận tội danh kia, cho nên hoàng huynh liền có ý định muốn giết Bổn vương!” Vũ Văn
Tinh bình tĩnh kể lại những chuyện kinh tâm động phách mà hắn vừa mới
trải qua cho Bạch Tiểu Thố nghe. Hắn kể lại mà như thể những chuyện từng xảy ra ấy không hề có quan hệ gì tới hắn.
“Ta không tin Vương Gia phu quân chàng sẽ làm ra chuyện như vậy!” Bạch
Tiểu Thố suy nghĩ giây lát, không chút do dự gật đầu nói tin tưởng Vũ
Văn Tinh, cũng chủ động đưa tay ôm lấy thân thể cao lớn của hắn. Nàng
vùi cái đầu nhỏ của mình vào ngực hắn, buồn buồn nói, “Ta không biết
trong lòng Hiên nghĩ thế nào, nhưng ta tin tưởng cách làm người của
Vương Gia phu quân chàng. Chàng nhất định sẽ không làm ra những chuyện
tổn thương Hiên, bởi vì trong lòng chàng, chàng vẫn luôn coi hắn là
huynh đệ ruột của mình!”
Bạch Tiểu Thố nói ra lời nói này rất tự nhiên. Nàng còn sử dụng ánh mắt
vô cùng chân thành nhìn Vũ Văn Tinh, nhất thời làm cho oán khí trong
lòng hắn đều tiêu tán.
Hắn không có yêu cầu gì khác, chỉ cần con thỏ ngu xuẩn này vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh hắn là đủ rồi!
“Bạch Tiểu Thố, nàng là người đầu tiên nguyện ý ở bên cạnh* Bổn
vương!” Vũ Văn Tinh cũng giang tay ôm lấy Bạch Tiểu Thố, hận không thể
khảm nàng vào trong thân thể mình, dung nhập vào trong xương máu mình. (*câu này t chém, nguyên văn chỉ là ‘ngươi là người thứ nhất Bổn vương người’, t thấy nó hơi cụt nên đã thêm ‘ở cạnh’ vào)
Con thỏ ngu xuẩn này đã lọt vào tầm ngắm của hắn, khiến hắn lưu tâm, khiến hắn không thể buông tay!
Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh ôm chặt nhưng không nói gì hết, bởi vì nàng hiểu tâm trạng hiện tại Vũ Văn Tinh đang như thế nào.
Một người bị người khác hiểu lầm là chuyện rất khó chịu, huống chi người hiểu lầm Vương Gia phu quân lại là Hiên - huynh trưởng của hắn, vậy
trong lòng của hắn nhất định sẽ càng thêm khổ sở.
Nếu như ôm có thể khiến Vương Gia phu quân dễ chịu hơn một chút, thì nàng nguyện ý làm như vậy.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau, không ai nói chuyện cả, thời gian cũng
dần dần trôi qua, hai trái tim vì vậy mà càng sáp lại gần nhau hơn.
“Hoàng thượng, van cầu ngài uống thuốc đi. Ngài đừng vì chuyện của Cửu
vương gia mà tức giận dẫn tới ảnh hưởng đến long thể!” Trương Đức Vượng
tay nâng chén thuốc, chân quỳ trước giường rồng của Vũ Văn Hiên, cầu
khẩn một cách khổ sở.
“Trẫm không cần uống thuốc, cẩu nô tài các ngươi mau mang theo những thứ này cút hết ra ngoài cho trẫm!” Vũ Văn Hiên đột nhiên vung tay hất văng chén thuốc trong tay Trương Đức Vượng, giận dữ nói.
Lần này lại do mẫu hậu can thiệp, để cho Cửu vương đệ thuận lợi tránh
được một kiếp, lần sau hắn muốn lấy tính mạng Cửu vương đệ có thể sẽ rất khó khăn.
Hoàng đế nổi trận lôi đình thì làm gì có kẻ nô tài nào ăn gan hùm mật gấu có can đảm ở lại chọc long tâm không vui!
Cho nên tất cả cung nữ và thái giám đều đi ra ngoài, bao gồm cả thái giám tổng quản Trương Đức Vượng.
Sau khi những người này lui hết ra ngoài, trong tẩm cung chỉ còn lại một mình Vũ Văn Hiên.
Bởi vì trước đó quát lớn, mà Vũ Văn Hiên lại có thương thế trong người,
hắn không nên tức giận, vì khi tức giận hắn sẽ thở dốc ho khan không
thôi.
“Hiên, vì sao ngài không chịu uống thuốc vậy?” Đột nhiên, giọng nói của
Bạch Tiểu Thố vang lên bên tai Vũ Văn Hiên, nhẹ nhàng mềm mại làm tâm
tình đang tức giận của hắn trở nên vui vẻ kinh ngạc, “Ngài không uống
thuốc, thương thế của ngài làm sao mà khỏi được?”
“Con thỏ nhỏ!” Vũ Văn Hiên ngẩng đầu, đưa tay bắt được cô gái vô cùng
xinh đẹp trước mắt, mừng rỡ nói: “Nàng cố tình vào cung thăm trẫm sao?”
Con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ của trẫm!
“Đúng vậy, ta không yên lòng về Hiên, cho nên đã gạt Vương Gia phu quân
cố ý vào cung thăm ngài!” Bạch Tiểu Thố cười ngọt ngào với Vũ Văn Hiên,
sau đó chủ động tiến tới hôn hắn một cái, mắt to chớp chớp làm bộ đáng
yêu, “Thật ra thì ta nhớ ngài lắm, Hiên, ta lo lắng ngài sẽ có chuyện!”
“Con thỏ nhỏ, chỉ cần nàng ở bên cạnh trẫm, trẫm sẽ không xảy ra chuyện
gì hết!” Vũ Văn Hiên yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của
Bạch Tiểu Thố, trong đôi ưng mâu dài hẹp tràn ngập nhu tình như nước.
“Con thỏ nhỏ, hãy rời bỏ Cửu vương đệ đi, và đến với trẫm! Hãy làm phi
tử của trẫm! Để trẫm có thể nhìn thấy nàng, gặp được nàng mọi lúc mọi
nơi!”