Màn đêm dần dần buông xuống, trong thư phòng đèn cũng lúc sáng lúc tối mà lóe lên.
"Vương Gia, không còn sớm nữa, ngài mau đi nghỉ sớm đi!" Mạc Thanh không đành
lòng nhìn Vũ Văn Tinh vẫn đang ngẩn người cầm tấu chương mà nhíu mày
một cái, tốt bụng mở miệng nói.
Vương gia à Vương gia, nếu ngài quan tâm Vương phi như vậy thì sao không nhìn tới thăm người chứ.
"Mạc Thanh, ngươi lui xuống trước đi, Bổn vương còn có một ít tấu chương cần phải xem nữa!" Vũ Văn Tinh dời ánh mắt đờ đẫn khỏi tấu chương, lạnh
lùng nói với Mạc Thanh.
Con thỏ ngu xuẩn kia quậy khiến tâm hắn lo lắng, thật đáng chết!
"Vương Gia, vương phi bị ngài cấm túc, hình như cả bữa tối cũng chưa ăn, hay
là ta hạ lệnh cho người đưa chút thức ăn qua?!" Khi Mạc Thanh sắp rời đi còn cố ý nói nhỏ câu này để Vũ văn Tinh có thể nghe thấy.
Nàng có ăn cái gì hay không thì quan hệ gì với hắn chứ! Đã đốt phòng bếp của vương phủ hắn, còn mơ mộng được ăn cái gì sao?
Vũ Văn Tinh chau mày đang định quát Mạc Thanh mấy câu, nhưng khi mở miệng, mới phát hiện Mạc Thanh đã không còn đứng phía sau hắn nữa rồi.
Sắc mặt Vũ Văn Tinh không tốt, nhìn tấu chương trong tay hồi lâu mới phát hiện ra một chữ hắn đọc cũng không vào.
Vũ Văn Tinh phiền não ném xuống tấu chương trong tay, không một tiếng động rời khỏi thư phòng, đi tới chỗ của Bạch Tiểu Thố.
Trên đường đi hắn nhớ lại câu Mạc Thanh nói, nên cố tình làm mặt lạnh sai
người nấu chút thức ăn nóng rồi tự mình xách theo hộp đựng thức ăn qua.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra tthì thấy phòng Bạch Tiểu Thố tối om do không được thắp nến.
"Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh đặt hộp thức ăn lên bàn, không vui hướng về phía khoảng không trong phòng cất tiếng gọi.
Hôm nay Bạch Tiểu Thố quá khác thường, thường ngày vào thời điểm này, nàng vẫn còn rất vui vẻ hoạt bát mà.
Vũ Văn Tinh lại gọi mấy tiếng vẫn thấy không có người đáp lời nên bất đắc
dĩ dùng hộp quẹt đốt nến trong phòng lên, đột nhiên nhìn thấy Bạch Tiểu
Thố nằm ở trên giường. . . . ngủ say.
"Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn
Tinh phẫn hận rống lên, sải bước tới muốn xốc nàng lên giáo huấn một
trận nữa. Nhưng ngay sau đó hắn lại không nhẫn tâm khi nhìn thấy một
chút tàn lệ còn đọng lại nơi khóe mắt nàng. Đầy một bụng tức giận phải
cứng rắn áp chế xuống, cố gắng để không bộc phát ra.
Con thỏ ngu xuẩn này khóc lóc cái gì chứ? Đây vốn là lỗi của ngươi còn gì!
Nếu nàng không sắc thuốc cho Phi Hoa Ngọc thì sẽ không gây ra tai họa như thế!
Do khóc nhiều mà khuôn mặt đen như mực của Bạch Tiểu Thố chỗ trắng chỗ
đen, càng nhìn khuôn mặt nhỏ xinh càng thấy thê thảm, thật không nỡ
nhìn.
Vũ Văn Tinh kìm nén tức giận một hồi lâu, cuối cùng cũng
làm cho nó dịu xuống, ngồi ở mép giường, hết sức cứng nhắc dùng ống tay
áo của mình lau mặt giúp Bạch Tiểu Thố.
Thỏ ngu xuẩn, nếu biết sai rồi thì lần sau đừng tái phạm nữa!
Bất tri bất giác, hai hàng lông mày của Vũ Văn Tinh từ từ nhu hòa xuống,
ngay cả mắt phượng từ trước đến giờ vẫn luôn lãnh khốc vô tình cũng tràn đầy nhu tình mà bản thân hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Mặc dù dùng y phục chất liệu mềm mại chạm nhẹ lên khuôn mặt phấn nộn xinh xắn của Bạch Tiểu Thố nhưng nàng vẫn cảm thấy đau.
"Vương gia phu quân, đừng mắng ta nữa, ta biết mình sai rồi" Trên mặt truyền
tới cảm giác nhoi nhói khiến Bạch Tiểu Thố bất ngờ tỉnh dậy, mắt to nháy nháy mấy cái, mới nhìn rõ người ngồi bên cạnh nàng là Vũ Văn Tinh.
Lúc này, Bạch Tiểu Thố nhìn Vũ Văn Tinh đầy hối lỗi, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
Nàng rất đói, cũng rất đau, hu hu hu. . . . . .
"Biết sai rồi, lần sau còn dám tái phạm không?" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu
Thố tỉnh lại thì lập tức thu hồi ống tay áo, gương mặt tuấn tú đầy nhu
tình lại biến thành diêm la mặt lạnh.
Đáng chết, sao hắn lại có thể mền lòng với con thỏ ngu xuẩn này chứ? Không thể được!
"Lần sau không dám nữa, hơn nữa ta bảo đảm sẽ không có lần sau, Vương gia
phu quân. . . . . ." Bạch Tiểu Thố thấy lời nói của Vũ Văn Tinh có dấu
hiệu ‘buông lỏng’ liền vội vàng chân chó thề thốt, khuôn mặt đen như quạ vô cùng nghiêm túc.
Nàng bảo đảm tuyệt đối không có lần sau nữa. Sắc thuốc là một việc cần có kỹ thuật mà nàng thì không đủ khả năng để
làm cho nên lần sau chết cũng sẽ không đụng tới!
"Bạch Tiểu Thố,
mặt của ngươi thật bẩn, đi tắm đi!" Vũ Văn Tinh bị ánh mắt nóng bỏng của Bạch Tiểu Thố nhìn khiến cả người không được tự nhiên, mí mắt khẽ rủ
thấp xuống, gầm nhẹ một tiếng.
Thỏ ngu xuẩn, nhìn cái gì? Có lần nào ngươi thề thốt mà thực hiện được đâu!
"A. . . . . ." Bạch Tiểu Thố vội dùng bàn tay trắng noãn lau lau khuôn mặt
nhỏ nhắn, khi bỏ tay liền thấy tay bị đen, quả nhiên là rất bẩn, khó
trách bị cái tên Vương gia biến thái này chê!
Bạch Tiểu Thố nhe
răng ngượng ngùng cười với Vũ Văn Tinh. Nàng vội vàng nhảy xuống
giường, tâm tình vui vẻ đi tìm chậu nước rửa mặt.
Cái tên Vương
gia biến thái này mặt lạnh một chút, ác mồm ác miệng một chút, nhưng
cũng là người không tệ. Nàng nhiều lần gây họa như vậy nhưng hắn đều
chưa từng thực sự xử phạt nàng.
Làm thế nào bây giờ, dường như
nàng rất thích hắn đối tốt với mình, hơn nữa khi thấy hắn dùng khuôn mặt lạnh mắng nàng, nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Chẳng lẽ do ở lâu với hắn mà bản thân nàng cũng bắt đầu trở nên biến thái rồi sao?
Nét mặt tựa như lo lắng lại tựa như vui vẻ của Bạch Tiểu Thố rơi vào trong mắt Vũ Văn Tinh liền khiến hắn nghi ngờ.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi cười khúc khích cái gì?" Vũ Văn Tinh dùng sức bắt lấy
bàn tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố, không khách khí chất vấn.
Con thỏ ngu xuẩn này lại đang nghĩ ra cái chủ ý tồi tệ gì vậy?
"Ai u, đau quá, Vương gia phu quân chàng mau buông tay ra!" Vũ Văn Tinh bắt lấy tay Bạch Tiểu Thố chẳng may lại làm vỡ bọng nước bỏng trên cánh tay nhỏ bé của nàng khiến nàng đau đến nhăn nhó mặt mày, kêu một tiếng.
Đau chết nàng rồi! Rốt cuộc cái tên Vương gia biến thái này có hiểu được
chút nào cái gọi là ‘thương hoa tiếc ngọc’ không? Hu hu, nàng thật là
thê thảm mà!