Gió đêm rất lạnh,
Vũ Văn Địch một mình ở trong thiên viện luyện võ. Chợt nghe tiếng tranh
cãi của Vũ Văn Tinh và Phi Hoa Ngọc, liền xách theo Liễu Diệp kiếm chạy
nhanh tới trước mặt bọn họ.
"Cửu vương thúc, Bản điện hạ mới vừa nhìn thấy phụ hoàng mang theo Bạch Tiểu Thố đi ra ngoài!" Vũ Văn Địch lúc
nói lời này rõ ràng mang theo mấy phần hận ý, khuôn mặt tuấn lãng gần
như vặn vẹo "Cửu vương thúc, sao thúc không chịu quản lý tốt nàng, đừng
để cho nàng tới quyến rũ Phụ hoàng ta nữa!"
Con thỏ đáng ghét kia luôn hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của phụ hoàng, làm cho mẫu hậu không vui!
"Vũ Văn Địch, đây là chuyện của bổn vương!" Lời nói của Vũ Văn Địch làm cho Vũ Văn Tinh cảm thấy rất không vui, con mắt híp lại bắn ra ánh sáng tàn nhẫn "Trở về trong viện của cháu nghỉ ngơi đi!"
Con thỏ ngu xuẩn kia dạy mãi không sửa, lại chạy đi quyến rũ hoàng huynh hắn, thật sự là cực kỳ đáng giận mà!
Phi Hoa Ngọc lẳng lặng nhìn hai chú cháu đang tranh cãi trước mặt mình, tâm tình không tệ nâng lông mày lên cười xấu xa.
Tiểu Thố nhi chạy đi chơi với Hoàng đế tôn quý nhất Phượng Dực quốc, lần này Vũ Văn Tinh không nổi giận mới là lạ!
Lặng lẽ kéo lên cái áo hoa lệ đã rớt tới bả vai, Phi Hoa Ngọc yên lặng mà ra khỏi cửa chính của trạm dịch.
Hắn trước hết tìm được Tiểu Thố nhi đã , nếu không. . . . . .
"Phi Hoa Ngọc, ngươi đứng lại cho Bổn vương, Bổn vương cho phép ngươi đi ra
ngoài sao?" Khóe mắt liếc thấy bóng dáng lén lút của Phi Hoa Ngọc đang
lặng lẽ chạy ra ngoài, lúc này Vũ Văn Tinh liền quăng Vũ Văn Địch cố
chấp sang bên, nhấc chân nhanh chóng đuổi theo.
Phi Hoa Ngọc, cái
người không biết xấu hổ này, vì sao
mỗi lần đều muốn đối nghịch với bổn vương!
"Cửu vương gia, hình
như tại hạ không cần thiết phải nghe lời của ngài!" Phi Hoa Ngọc bước
nhanh rồi bay lên, hắn giờ phút này hoàn toàn không giống như người bị
thương, thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà.
Vũ Văn Tinh muốn đuổi theo hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy!
"Các ngươi muốn làm gì?" Ở trong một cái hẻm nhỏ âm u, đám người xấu muốn
đánh cướp kia bao vây Vũ Văn Hiên và Bạch Tiểu Thố lại. Trên mặt của bọn người đó lả vẻ đắc ý ‘các ngươi không chạy thoát được đâu’, Bạch Tiểu
Thố cảm thấy rất bực mình, lúc này tức giận hét to.
Những người này thoạt nhìn giống như những tên côn đồ bình thường, đúng là tự tới tìm phiền toái mà!
"Ơ, không ngờ cô nương này không những xinh đẹp mà còn rất đanh đá nữa, ca
ca ta thích nhất có một tiểu nương tử tính cách như vậy!" Dẫn đầu là một tên có vẻ mặt gian xảo, vừa nhìn thấy dung mạo của Bạch Tiểu Thố rất
xinh đẹp, liền nổi lên ý nghĩ dâm đãng, đưa tay ra muốn sờ soạng lên
khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của Bạch Tiểu Thố.
"Lấy bàn tay bẩn thỉu
của ngươi ra, ngươi không xứng chạm được nàng!" Vũ Văn Hiên tay mắt lanh lẹ bắt được bàn tay của tên dâm tặc kia, không giận mà uy quát lạnh,
"Nếu các ngươi không đi, đừng trách ta không khách khí với các ngươi!"
Những tên côn đồ như thế, hắn căn bản không để vào mắt!
"Ngươi là lão đại nào trên con đường kia, dám cản trở gia, có phải không muốn
sống nữa hay không?" Người nọ thấy không chiếm được tiện nghi, lúc này
thẹn quá hóa giận, vung quả đấm lên
người Vũ Văn Hiên quát to.
Quyền phong tập kích đánh đến, Vũ Văn
Hiên lui về sau một bước. Ngay sau đó đưa chân thon dài ra, đạp mạnh lên ngực của đối phương, người nọ liền ngã xuống đất, miệng phun một ngụm
máu tươi.
"Hiên, ngài không sao chứ?" Thấy vậy, Bạch Tiểu Thố lập tức chạy đến bên người Vũ Văn Tinh, mắt to hoảng hốt nhìn trên người hắn
A di đà Phật, ngàn vạn đừng bị thương, nếu không nàng chết chắc!
"Tiểu Thố nhi, ta không sao!" Bạch Tiểu Thố quan tâm làm Vũ Văn Hiên rất vui
vẻ, bên trong đôi mắt hẹp dài như chim ưng tràn đầy nhu tình "Ta nói
rồi, ta sẽ che chở cho nàng"
Hắn đường đường là một Hoàng đế, nếu như cô gái mình yêu mà cũng không bảo vệ được, vậy thì hắn cũng quá vô dụng rồi.
"Tất cả các ngươi cùng lên cho ta !" Người kia bị thua thiệt, tự nhiên sẽ
không dễ dàng bỏ qua cho Vũ Văn Hiên, lúc này ra lệnh mọi người cùng
nhau tấn công.
"Tiểu Thố nhi, mau rời khỏi chỗ này, chạy đến trạm dịch thông báo Cửu vương đệ tới cứu giá!" Vũ Văn Hiên thấy một đám
người vây quanh, trong bụng quýnh lên, liền đẩy Bạch Tiểu Thố ra ngoài.
Tại thời điểm này, hắn không thể nào để cô gái mình yêu thương bị nửa điểm tổn thương!
"Không được, ta sẽ ở lại đây, huynh đi tìm viện binh đi!" Bạch Tiểu Thố đâu
chịu nghe lời Vũ Văn Hiên, lập tức
xông vào, nắm chặt tay hắn rồi đẩy hắn ra ngoài.
Nếu như Hiên xảy ra chuyện gì, coi như nàng có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu!
"Tiểu Thố nhi, chúng ta cùng đi!" Vũ Văn Hiên cố chấp nắm tay Bạch Tiểu Thố
không buông, liên tục đạp ngã mấy người trước mặt, lôi kéo tay nàng chạy ra ngoài ngõ hẻm.
Sau khi về, hắn sẽ làm cho quan viên địa phương trị tội bọn người này thật tốt!
"Đại ca, bọn họ chạy kìa. Mấy người chúng ta đuổi theo đi, nhất định không
để cho cô nàng xinh đẹp này chạy được!" Mấy nam tử thoạt nhìn nhỏ gầy đở người cầm đầu kia dậy, nói xong với hắn. Mấy người rất có ăn ý liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhau đuổi theo.
Trong mắt bọn họ bắn ra sát
khí không phải côn đồ phố phường bình thường có được, mà chỉ có những
sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh mới có loại ánh mắt lạnh lẽo như
vậy.
Mấy người kia vừa ra khỏi con hẻm, liền chia ra bốn đường để đuổi theo bọn Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Hiên. Trong đó có hai người đuổi
tới nơi gần trạm dịch hơn 10m, thì nhìn thấy bọn Bạch Tiểu Thố đang ở
phía trước, lập tức lấy ra ám khí có chứa kịch độc phóng tới lưng của Vũ Văn Hiên.
‘Vút Vút’ ám khí từ trong tay hai người kia liên tục
bắn ra. Vũ Văn Hiên giật mình cảm thấy có cái gì đó bay tới sau lưng
hắn, lập tức ôm Bạch Tiểu Thố ngay tại chỗ lăn mấy vòng tránh thoát phần lớn ám khí. Còn một cái ám khí bắn tới lưng của Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn
Hiên không có cách nào ngăn cản, trơ mắt nhìn cái ám khí đó phóng tới
lưng Bạch Tiểu Thố. Đôi mắt Vũ Văn Hiên trợn to lo lắng, miệng phun máu
đen, khuôn mặt tái nhợt nóng nảy kêu to với người trong ngực, "Tiểu Thố
nhi. . . . . ."