Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 86: Chương 86: Ngày thứ ba lại mặt




Chớp mắt đã đến ngày thứ ba lại mặt, cha mẹ Bạch Tiểu Thố còn khoẻ mạnh, vì vậy cửa ải này không muốn về cũng phải trở về.

Mới sáng sớm Bạch Tiểu Thố đã bị Tiểu Hà kéo đi trang điểm thay đồ, ăn mặc thật xinh đẹp. Lúc này Tiểu Hà mới hài lòng, mời Vũ Văn Tinh đang chờ ở ngoài cửa đi vào.

"Ta mặc như vậy trông rất kỳ quái sao?" Thấy Vũ Văn Tinh kể từ sau khi đi vào, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi người mình, Bạch Tiểu Thố không khỏi kỳ quái kéo kéo y phục trên người mình.

Ánh mắt đó của vương gia thối, không lẽ hắn lại muốn. . . . . .

"Rất đẹp!" Vũ Văn Tinh phục hồi lại tinh thần, chậm rãi đi tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố, vươn tay sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một phen, có chút si mê nói.

Con thỏ ngu xuẩn này không nói lời nào thì chính xác là một vương phi đoan trang hiền thục, nhưng chỉ cần mở miệng thì vẫn là con thỏ ngu xuẩn kia.

"Vương gia phu quân, không cho phép chàng sờ loạn, Tiểu Hà còn ở lại chỗ này đấy!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh sờ như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, chu cái miệng nhỏ nhắn, vô cùng thẹn thùng mà trừng mắt nhìn hắn.

Mấy ngày nay hắn thật hư hỏng, cả ngày vây nàng ở trên giường để khi dễ!

"Ái phi, đi thôi!" Vũ Văn Tinh không nghe Bạch Tiểu Thố, mà ngược lại đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một phen. Lúc Bạch Tiểu Thố sắp nổi giận, mới dắt tay nhỏ bé của nàng, hai người cùng ra khỏi cửa chính vương phủ, lên xe ngựa, một đường đi về phía Bạch phủ.

"Sư huynh, Tiểu Thố nhi rất nhanh sẽ tới thôi, huynh cũng đừng quá sốt ruột!" Bạch phủ bên này, Bạch Kính cực kỳ lo lắng cho Bạch Tiểu Thố, vì vậy cố ý tới cửa để đón tiếp Vũ Văn Tinh đại giá, Phi Hoa Ngọc ngược lại chỉ lười biếng dựa vào cánh cửa, giọng điệu lành lạnh nói.

Tiểu Thố nhi, cuối cùng vi sư cũng đã bỏ lỡ con.

"Ngọc nhi, Thố nhi có thể bị Cửu vương gia đó khi dễ không?" Bạch Kính gấp gáp đi tới đi lui, trong lòng càng thêm bất ổn.

Danh tiếng của Cửu vương gia đó không được tốt, hắn có thể không lo lắng con gái của mình gả đi sẽ bị hắn ta khi dễ sao?

"Sư huynh đừng lo lắng, mặc dù vương gia làm người ta ghét, nhưng đối với Tiểu Thố nhi, hắn vẫn rất yêu thương!" Phi Hoa Ngọc khẽ hí con ngươi nhỏ dài, không âm không dương tiếp tục nói, "Tiểu Thố nhi hoạt bát đáng yêu, nam tử nào cũng thích kiều nử tử xinh đẹp như vậy, phúc phận Ngọc nhi mỏng, không có cách nào cưới Tiểu Thố nhi làm vợ được!"

Vì sao lại để cho Vũ Văn Tinh chiếm tiện nghi như vậy chứ?

Chẳng lẽ trời cao đối với hắn không công bằng như thế sao?

"Ngọc nhi. . . . . ." Nghe vậy, Bạch Kính hổ thẹn cúi đầu "Là huynh có lỗi đệ. . . . . ."

Nếu gả Thố nhi cho Ngọc nhi, hắn cũng sẽ không phải lo lắng cho cuộc sống sau khi cưới của Thố nhi như bây giờ.

Hai người đang nói chuyện, xe ngựa của phủ vương gia đã đến trước cửa Bạch phủ.

"Phụ thân, sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố nhảy xuống xe ngựa , nhìn thấy hai người đang đứng ở cửa Bạch phủ thì lập tức vui mừng nhắc làn váy chạy tới.

A -- nàng rốt cuộc đã được về nhà rồi!

"Tiểu Thố nhi, con quá mức nhớ nhung vi sư phải không? Vừa trở lại thì đã ôm ấp yêu thương vi sư rồi" Làn váy của Bạch Tiểu Thố quá dài, nàng không cẩn thận nên bị vấp phải, vừa lúc được Phi Hoa Ngọc ôm vào lòng.

"Sư phụ thối, đừng có mà không đứng đắn!" Bạch Tiểu Thố lập tức đẩy Phi Hoa Ngọc đang ôm nàng không chịu thả ra, bỉu môi tức giận cắn răng nói."Đêm ta thành thân người đã chạy đi đâu hả? Không tới tiếp ứng ta, hại ta bị vương Gia phu quân bắt được!"

Làm hại nàng mấy ngày nay bị Vương Gia thối khi dễ thật thảm!

"Tiểu Thố nhi, đêm đó vi sư có chuyện, không thể tới tiếp ứng con là lỗi của vi sư, vi sư đã rất hối hận rồi." Phi Hoa Ngọc mắt lạnh nhìn búi tóc phụ nhân(1) của Bạch Tiểu Thố, trong lòng không tự chủ dâng lên một tia khổ sở.

Hắn thật là tự mình chuốc lấy khổ mà!

"Sư phụ thối, ta hận người!" Bạch Tiểu Thố nặng nề đạp Phi Hoa Ngọc một cước, sau đó lôi kéo cánh tay Bạch Kính làm nũng "Phụ thân, chúng ta đừng để ý tới sư phụ thối nữa, người theo con vào thăm nương đi!"

"Được, được, được!" Bạch Kính thấy Bạch Tiểu Thố về nhà với khuôn mặt nhỏ nhắn không buồn bã, vì vậy trong lòng cũng thả lỏng, mặc cho Bạch Tiểu Thố lôi kéo hắn vào phủ.

Vũ Văn Tinh xuống xe ngựa, lúc bước vào cửa chính Bạch phủ cố ý liếc Phi Hoa Ngọc một cái, lạnh lùng thốt lên "Hôm nay Bạch Tiểu Thố đã là phụ nữ có chồng rồi, xin ngươi không nên làm xằng làm bậy với nàng nữa. Nếu không, Bổn vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét này, khi nào mới có thể không nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia!

"Vương Gia, hình như ngài quá chắc chắn rồi. Tiểu Thố nhi là đồ đệ của tại hạ, tại hạ thương yêu đồ nhi của mình, có gì không đúng sao?" Phi Hoa Ngọc gấn như cùng Vũ Văn Tinh đồng thời đi vào cửa chính Bạch phủ, gương mặt yêu nghiệt cười như không cười.

Vũ Văn Tinh, ngươi cũng không ngông cuồng được mấy ngày đâu, chờ coi đi!

Vũ Văn Tinh phất tay áo nặng nề hừ một tiếng, không để ý tới khiêu khích của Phi Hoa Ngọc, trực tiếp đi vào đại sảnh Bạch phủ.

Bên trong đại sảnh, Bạch Tiểu Thố và vợ chồng Bạch gia đang nói chuyện. Sau khi nhìn thấy Vũ Văn Tinh đi vào, Bạch Tiểu Thố vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, kéo kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói "Vương Gia phu quân, có phải chàng lại cãi nhau với sư phụ thối phải không?"

Nếu không thì sắc mặt làm sao sẽ đen như vậy, lúc nãy ở trên xe ngựa còn rất tốt mà.

"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương muốn nàng đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với Phi Hoa Ngọc, nàng có nghe lời bổn vương nói hay không?" Vũ Văn Tinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố, cố ý nói lời này thật lớn tiếng, để vợ chồng Bạch gia cũng nghe được rõ ràng.

Hắn không thể lại để cho Phi Hoa Ngọc có bất kỳ suy nghĩ không an phận gì với nữ nhân của hắn!

"Vương Gia phu quân, ta không muốn!" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố rất nghiêm túc lắc đầu, trong đôi mắt to tràn đầy kiên quyết, "Ta đã nói với chàng rồi, mặc dù sư phụ thối có rất nhiều khuyết điểm, nhưng hắn rất thương ta - người đồ đệ này. Mọi người đều nói một ngày là thầy, cả đời là cha. Ta không thể nào làm theo lời chàng nói! Nếu như chàng không thích thấy ta ở chung một chỗ với sư phụ thối, vậy chàng hưu ta đi!"

Vương Gia thối không nể mặt nàng chút nào, chuyện này hắn không thể âm thầm nói với một mình nàng sao? Tại sao phải để cho cha mẹ nàng đều biết chứ?

"Cửu vương gia, mặc dù ta gả cho Tiểu Thố nhi cho ngài, nhưng tìm người sư phụ kia cho Thố nhi là ta, ngài có cái gì không hài lòng cứ việc tìm ta mà nói!" Bạch Kính vô cùng bất mãn với cách nói của Vũ Văn Tinh, vì vậy càng không hài lòng với người con rể vương gia này.

"Cửu vương gia, Ngọc nhi tuy là sư đệ của chúng ta, nhưng y thuật của hắn so với chúng ta còn cao minh hơn. Vì vậy, ta và phụ thân Thố nhi mới quyết định để Thố nhi làm đồ đệ của Ngọc nhi. Mà Ngọc nhi và Thố nhi từ nhỏ đã rất thân thiết với nhau, nên hành vi có chút vượt lễ giáo, vì vậy khiến Cửu vương gia hiểu lầm. Sau này ta sẽ nhắc nhở Thố nhi, nhưng xin Cửu vương gia đừng làm khó Thố nhi." Bạch Phu Nhân cũng rất không khách khí nói với Vũ Văn Tinh.

Người con rể vương gia này, bọn họ thật sự là không với cao nổi!

"Vương Gia, nếu như ngài thấy tại hạ không vừa mắt, cứ việc nhắm về phía tại hạ, cần gì đi làm khó một nhà Tiểu Thố nhi chứ?" Phi Hoa Ngọc ở một bên cười lạnh, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn trong con ngươi dài nhỏ lộ ra sát khí nhàn nhạt.

Tên Vũ Văn Tinh đáng ghét này, đây là muốn dùng thân phận Vương Gia của mình để bắt ép Tiểu Thố nhi đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với hắn sao?

"Sư phụ thối, Vương Gia phu quân, các ngươi nói ít đi một câu đi!" Thấy hai người lại có khuynh hướng muốn đánh nhau, Bạch Tiểu Thố vội vàng đứng ở giữa hai người, ngăn cản hai người lại dùng ánh mắt chém giết lẫn nhau, bỉu môi hết sức không vui nói "Các ngươi một là vương gia phu quân của ta, một là sư phụ thối của ta, ta hi vọng các ngươi có thể chung sống hòa bình với nhau, để cho ta bớt lo một chút có được không?"

Có phải kiếp trước bọn họ là cừu nhân không đội trời chung đúng không? Nếu không tại sao đời này hai người ở chung một chỗ, thì ai cũng thấy đối phương ngứa mắt chứ?

"Tiểu Thố nhi, vi sư nể mặt con, không so đo với hắn!" Phi Hoa Ngọc nheo mắt, đến gần Bạch Tiểu Thố, giống như khiêu khích đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố, cười tà nói "Con là đồ nhi thân ái mà vi sư thích nhất, chuyện gì vi sư cũng nghe theo con!"

Xem ra Tiểu Thố nhi vẫn thiên vị người làm sư phụ này, không uổng công mình thương nàng!

"Phi Hoa Ngọc, Bổn vương khuyên ngươi không nên động đến Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh nhìn động tác cợt nhã này của Phi Hoa Ngọc, sinh lòng tức giận, mạnh mẽ kéo Bạch Tiểu Thố trở lại trong ngực của mình. Mắt phượng như mặc ngọc nồng đậm sát khí, nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc vẫn cười tà không dứt, gầm nhẹ nói: "Có bản lãnh, ngươi và Bổn vương đi ra ngoài đánh một trận. Nếu như ngươi thua, liền đoạn tuyệt quan hệ với Bạch Tiểu Thố, từ đây không xuất hiện trước mặt của Bạch Tiểu Thố nữa!"

Tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét chuyên bám người này, nhất định phải nghĩ biện pháp đuổi đi!

"Nhưng nếu Vương Gia ngài thua, sẽ làm thế nào đây?" Phi Hoa Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng sửa sang lại cái áo hoa lệ trên người, có khuynh hướng đã chuẩn bị xong để đánh một trận.

Đánh thì đánh, mình cũng không phải là không thắng được hắn!

"Nếu Bổn vương thua, Bổn vương sẽ ngầm đồng ý quan hệ sư đồ của người và Bạch Tiểu Thố, từ đây không hề ép các ngươi đoạn tuyệt quan hệ thầy trò nữa!" Vũ Văn Tinh cắn răng nghiến lợi nói, trên gương mặt tuấn tú đen như mực, bởi vì hận ý mà có chút dữ tợn.

Tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét này, hắn sử dụng công phu độc môn, sao có thể bại bởi một tên lang trung giang hồ được!

"Được, nếu tại hạ thua tuyệt đối sẽ không thất hứa, đồng thời tại hạ cũng hi vọng Vương Gia cũng đừng thất hứa!" Phi Hoa Ngọc khinh miệt cười lạnh một tiếng, tự mình bước ra đại sảnh Bạch phủ trước.

"Bổn vương cũng tuyệt đối không thất hứa!" Vũ Văn Tinh buông lỏng Bạch Tiểu Thố ra, cùng đi theo Phi Hoa Ngọc đến trong sân Bạch phủ. Không có làm bất kỳ động ta nóng người nào, hai người trực tiếp quấn lấy nhau, đánh vô cùng kịch liệt.

Vợ chồng Bạch gia lo lắng ở bên ngoài nhìn hai người đang đánh nhau, sợ Phi Hoa Ngọc chẳng may đả thương Cửu vương gia thì phải giải quyết như thế nào mới tốt.

Ngược lại Bạch Tiểu Thố khí định thần nhàn đặt mông ngồi ở trên ghế uống trà, ăn điểm tâm rất ngon miệng, không có chút lo lắng an nguy của hai người bên ngoài kia.

Để cho sư phụ thối và Vương Gia thối đánh nhau đi, nếu không bọn họ ai cũng sẽ không chịu nhường ai đâu!

"Thố nhi, con không phải nên đi ra ngoài khuyên bọn họ đừng đánh nhau sao?" Bạch Phu Nhân thấy hai người phá huỷ hơn phân nửa hoa cỏ cây cối trong sân, không khỏi cực kỳ đau lòng, vội vàng hô lên với Bạch Tiểu Thố còn đang ăn điểm tâm.

"Nương, người đừng lo lắng cho bọn họ, cứ để cho hai người bọn họ đánh một trận đi!" Bạch Tiểu Thố kháng nghị nói giống như việc đó không liên quan đến mình, chỉ tập trung vào điểm tâm mỹ vị trong tay mình, đối với sống chết hai người kia không hề có một chút quan hệ nào với nàng.

Tốt nhất hai bên đều tổn hại, như vậy dù hai người bọn họ không muốn yên tĩnh cũng phải yên tĩnh!

"Nương, con ăn no rồi. Con về phòng ngủ trước đây, sau khi hai người bọn họ đánh xong, đừng để bọn họ tới phá giấc ngủ của con!" Ăn uống no đủ, Bạch Tiểu Thố trực tiếp đi ngủ.

Mấy ngày nay nàng bị Vương Gia thối chơi đùa đến ngủ cũng không được ngủ, đáng thương chết rồi, cho nên nàng muốn đi bổ sung giấc ngủ, tiếp theo sau đó sẽ ngủ bù, không ngủ đến tự nhiên tỉnh, nàng tuyệt không rời giường!

Bạch Tiểu Thố vặn eo bẻ cổ trở lại khuê phòng của mình. Trong nháy mắt khi đẩy cửa ra, đột nhiên có một người ôm lấy nàng thật chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.