Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 36: Chương 36: Phiền toái lặng lẽ tới.




Những ngày sau khi Vương phủ có thêm một Phi Hoa Ngọc dĩ nhiên là tương đối đặc sắc.

Mạc Thanh nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Vương gia nhà bọn mình, lại nhìn Bạch Tiểu Thố và Phi Hoa Ngọc cùng đến cùng đi, khiến cho hắn cảm khái thật lâu, thật nhiều.

Hình như Vương gia và Vương phi cãi nhau, mà Phi Hoa Ngọc lại đang ở giữa quấy rối Vương phi và Vương gia. Ai, chuyện này có thể dùng một chữ ‘loạn’ để hình dung.

Nếu không phải xem trọng y thuật của Phi Hoa Ngọc thì hắn cũng thật sự muốn đá cái tên nam nhân chỉ biết làm chuyện xấu này ra khỏi vương phủ thay cho Vương gia.

Ai, kể từ ngày Phi Hoa Ngọc đến thì cuộc sống an bình ở vương phủ đã không còn nữa rồi!

Những ngày gần đây đích thật là Bạch Tiểu Thố đang chiến tranh lạnh với Vũ Văn Tinh. Nguyên nhân ấy à, còn không phải là do tên Vương gia nào đó mắng nàng một tiếng ‘thỏ ngu xuẩn’ hay sao? Hơn nữa Bạch Tiểu Thố lại bị Phi Hoa Ngọc cố ý xui khiến nên càng không thèm để ý tới Vũ Văn tinh.

Những điều này đều làm Vũ Văn Tinh buồn bực, căm tức. Hắn không hiểu tại sao lại biểu hiện nóng nảy khi thấy Bạch Tiểu Thố không để ý tới chuyện của mình, hơn nữa càng không hiểu vì sao mỗi lần bản thân nhìn thấy gương mặt cười tà mỵ của Phi Hoa Ngọc thì lập tức kích động muốn chém giết!

Chẳng lẽ sự khoan dung của hắn quá ít chăng?

Bên này Vũ Văn Tinh ngồi trong thư phòng vẫn còn đang buồn bực. Trong phòng ăn bên kia lại vô cùng náo nhiệt.

Ngay cả đến ăn cơm mà hai thầy trò cũng không an phận, ồn ào đến nỗi ngay người làm bên ngoài cũng nghe thấy được.

"Sư phụ thối trả đùi gà lại cho con. Đùi gà là con lấy trước!" Một nửa thân thể của Bạch Tiểu Thố đang chống đỡ trên mặt bàn, đưa bàn tay nhỏ bé trắng noãn dùng sức cướp lấy cái đùi gà to bự trong tay Phi Hoa Ngọc. Khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự không phục, cái miệng nhỏ nhắn càng vểnh lên cao, "Sư phụ mà đi giành với đồ đệ, không biết xấu hổ!"

Sư phụ thối, sư phụ nát! Trên bàn có nhiều món ăn ngon như vậy sao phải giành ăn với nàng chứ? Sư phụ của nàng quá không biết xấu hổ rồi!

"Tiểu Thố nhi phải tôn sư trọng đạo chứ!" Phi Hoa Ngọc không nhìn cặp mắt to đầy oán hận của Bạch Tiểu Thố, hết sức tự tại nhét đùi gà trong tay vào miệng mình, con ngươi dài hẹp chớp chớp hết sức chướng mắt, "Vi sư thương Tiểu Thố nhi như vậy, Tiểu Thố nhi hiếu kính vi sư một cái đùi gà cũng không được sao?"

Hắn vốn phải không muốn ăn đùi gà, nhưng trêu đùa Tiểu Thố nhi rất vui. Nhìn nàng giận đến giơ chân múa tay thật đáng yêu khiến trong lòng hắn cực kì vui vẻ.

Ừ, hình như hắn có chút biến thái, nhưng mà hắn thích. Người khác cũng đừng mơ tưởng quản được hắn!

"Không được!" Bạch Tiểu Thố kêu thật to quyết định thật nhanh, mắt bởi vì tức giận mà trừng tròn xoe, "Người đã bán đứng con, còn nói gì hiếu kính với chả không hiếu kính! Nơi này là vương phủ, những thức ăn này đều thuộc về Vương gia phu quân của con, hắn để cho người ở lại chỗ này ăn không ở không rồi người còn muốn như thế nào nữa hả sư phụ thối!"

Tức chết nàng! Sao nàng lại rơi vào tay một tên sư phụ thối nát như vậy, thật mất thể diện!

"Tiểu Thố nhi, con đang vì Vương gia phu quân nhà con mà chỉ trích vi sư là tên lường gạt muốn ăn uống miễn phí sao?" Phi Hoa Ngọc nghe vậy nụ cười trên gương mặt tuấn tú từ từ biến mất, con ngươi cực nhỏ chớp chớp hiện ra u quang, "Không ngờ Tiểu Thố nhi còn chưa gả cho hắn mà đã có phong phạm của đương gia Vương mẫu* rồi, vi sư đau thương quá, ai. . . . . ." (*Thường thì là ‘đương gia chủ mẫu’, ý chỉ người vợ cả nắm toàn quyền quản lý sổ sách của 1 gia đình bình thường, nhưng đây là Vương phủ nên gọi là ‘đương gia Vương mẫu’)

Phi Hoa Ngọc nói xong liền thuận tay nhét một nửa cái đùi gà vừa gặm vào trong miệng nhỏ nhắn đang mở lớn của Bạch Tiểu Thố, mặt lộ vẻ phiền muộn dùng ngón tay thon dài đầy dầu mỡ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì tức giận của nàng mà than thở .

Quả nhiên là con gái lớn không giữ lại được nữa! Hắn nhớ hắn rời đi mới được có mấy ngày, vậy mà lòng của Tiểu Thố nhi đã hướng về Vũ Văn Tinh rồi sao?

Cảm giác này thật khiến người ta phải kiềm nén để khỏi bốc hỏa!

"Phi, sư phụ thối, không cần lấy đồ người ăn dở rồi nhét cho con, ghê chết mất!" Bạch Tiểu Thố không nghe Phi Hoa Ngọc đang nói cái gì chỉ vô cùng chán ghét rút nửa cái đùi gà trong miệng mình ra, phi phi phi không ngừng.

Sư phụ thối không hề coi trọng việc vệ sinh sạch sẽ, bẩn chết người!

"Tiểu Thố nhi, con ghét bỏ vi sư sao?" Gương mặt tuấn tú ai oán của Phi Hoa Ngọc đột nhiên vọt tới trước mắt Bạch Tiểu Thố khiến nàng sợ hãi nhảy lên cao ba thước.

"Sư phụ thối, người làm gì vậy? Người muốn dọa chết con à!" Bạch Tiểu Thố tâm tình khó chịu lấy tay vuốt ngực, hét lớn, "Sư phụ thối, con không muốn cùng người ăn cơm nữa, người tự ăn một mình đi, Hừ!"

Ăn bữa cơm mà cũng không để cho nàng yên. Nàng gặp quỷ rồi hay sao mà lại chịu ăn cơm cùng với người sư phụ thối nát này!

Bạch Tiểu Thố như một trận gió lốc lao ra khỏi đại sảnh lại đụng ngay phải Vũ Văn Tinh cũng đang muốn tới ăn cơm ở trên hành lang.

"Bạch Tiểu Thố, ngươi cố ý!" Vũ Văn Tinh bị đụng phải sắc mặt liền trở nên tăm tối, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.

Lần nào con thỏ ngu xuẩn này cũng không chịu nhìn đường! Lần nào cũng đụng phải người hắn!

"Vương gia phu quân, chàng đừng hung dữ với ta. Ta đang rất giận sư phụ thối nên không muốn tranh cãi với chàng!" Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Bạch Tiểu Thố ngước cao lên, chu miệng nói.

Sư phụ thối và Vương gia biến thái đều không phải là người tốt!

"Hắn dám khi dễ ngươi?" Vũ Văn Tinh sửng sốt một chút, ngay sau đó tay mắt lanh lẹ bắt được Bạch Tiểu Thố đang muốn rời đi, con mắt hung ác lạnh lẽo mở miệng nói: "Đi! Bổn vương chủ trì công đạo cho ngươi!"

Hắn nhìn cái tên Phi Hoa Ngọc đó đã không vừa mắt lâu rồi!

"Vương gia phu quân, chàng. . . . . ." Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh kéo đi mà không rõ chân tướng ra sao. Nàng không biết có phải mình nói sai cái gì khiến Vũ Văn Tinh hiểu lầm không.

Thật ra thì sư phụ thối cũng không có làm gì nàng.

Vương gia biến thái hiểu lầm liệu có thể xảy ra chuyện gì hay không?

Bạch Tiểu Thố mím chặt cái miệng nhỏ nhắn lại, nội tâm lo lắng không yên.

Đợi khi bọn hai người bọn hắn đi tới cửa đại sảnh, Vũ Văn Tinh vừa muốn nhấc chân tiến vào, lại bị một bóng dáng hoa văn sặc sỡ mạnh mẽ nhào vào người.

"Cứu mạng!"

"Để mạng lại!"

". . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.