“Khâu Trạch, ngươi tới thật đúng lúc.” Đợi thân ảnh của Mẫn Hách khuất hẳn, Y Y thu hồi ảo thuật, thở mạnh một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh đầy trên trán.
Cau mày, vẫn không nhúc nhích, Phù Vân Khâu Trạch nhìn nàng một thân hỗn độn, nâng tay lên, vén những lọn tóc đen lòa xòa trước mặt nàng ra sao vành tai.
“Về sau, chớ để trẫm nhìn thấy hắn cùng nàng ở cùng một chỗ.” Khẩu khí ôn hòa, lại ẩn chứa mệnh lệnh áp đặt.
“Ta mới không muốn nhìn thấy hắn, nếu không phải vì lấy giải dược, cho dù có chạm mặt, cũng sẽ làm như không nhìn thấy.” Nàng bất đắc dĩ nhún vai, cầm tay hắn, vẫn như trước tự nhiên thoải mái.
Chợt nghe thấy lời này, ba người đang quỳ gối, phủ phục trên mặt đất, sắc mặt khẩn trương.
“Kính thỉnh Hoàng Thượng trách phạt, đều là vì ba người thảo dân, hoàng phi mới ra hạ sách này.”
Nghiêng mặt, Phù Vân Khâu Trạch thế này mới phát hiện còn có ba người tồn tại, nhưng mà, hắn cũng không rõ, ba người này đều là bán mạng vì Mẫn Hách Vương gia, Y Y hẳn phải chán ghét mới đúng, hắn ở đại diện ban thưởng cho bọn họ cũng là vì biểu hiện chính mình khoan dung độ lượng, làm cho tả hữu đại thần trong triều thấy hắn mới là hiền quân, do đó dựa vào.
“Quả thực như thế?” đôi mắt màu tím dừng ở thiên hạ kiều nhỏ, trong lòng thở dài, nhẹ nhõm một hơi, may mắn, không phải nàng cố ý đi gặp hắn.
Cười duyên, gật đầu, thoáng nhìn thấy lão Giả lại bắt đầu ói máu đen, kích động xoay người, nhặt lên viên thuốc, chạy qua đưa cho ba người.
“Không có độc chứ?” Thấy bọn họ ăn vào, Y Y mới nhất thời nghĩ đến.
Sauk hi lão Giả ăn vào, quả thực khộng tiếp tục ho ra máu, sắc mặt cũng thư hoãn không ít, hắn đạm cười.
“Hoàng phi không cần lo lắng, Mẫn Hách Vương gia luôn luôn quỷ kế đa đoan, cho dù có độc, hiện tại dược này cũng không lập tức lấy mạng chúng thần, ít nhất cũng giảm bớt đau đớn nhất thời, bất quá, y vừa rồi đích thân đến, xác nhận đây là giải dược .”
Khó hiểu nhìn lão Giả, Y Y nghe rõ nhưng thật không hiểu rõ hắn nói gì.
Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt cũng trắng nhợt, nghiêng người đi qua, tựa hồ đang trầm tư cái gì, lại tựa hồ, buồn bực cái gì, liếc nhìn ánh hoàng kim rực rỡ chói mắt, sắc mặt đen hơn phân nửa.
“Theo lời nói của hắn? Là có ý tứ gì?” ánh mắt của nàng mờ mịt, nhìn lão Giả, đầu óc thông minh mẫn tiệp nhất thời ngu muội, không hiểu được ý tứ trong lời nói của lão Giả là gì.
Toan mở miệng, lại bất chợt nhìn thấy ánh mắt sắc bén của ai đó, lão Giả trong giây lát bừng tỉnh đại ngộ, chỉ là lắc lắc đầu, cười yếu ớt.
“Giải dược cũng đã lấy được, liền hồi cung đi, xem hoàng phi cũng đã mệt, chuyện lần này đến đây thôi.” Huy phất ống tay áo, Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt như trước, lạnh như băng.
Khôi phục công lực, ba người đang quỳ trên mặt đất hướng tới hoàng phi, dùng sức dập đầu ba cái, sau đó dùng khinh công nhảy lên đỉnh hoàng cung, biến mất không còn thấy tung tích.
Y Y tiến lên, níu lấy tay hắn, trong lòng thư thái dễ chịu, không hiểu vì sao chỉ cần ở bên cạnh hắn, trong lòng nàng liền cảm thấy an bình, phẳng lặng như nước hồ thu, cho dù bên ngoài ba đào dậy sóng, nàng vẫn an tâm vì đã có hắn bên cạnh.
“Hoàng kim vạn lượng, chuyện này là sao?” Lấy ra phong thư từ trong tay áo, hắn vừa tức giận, vừa buồn cười trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt một cái, trên mặt băng sơn cũng dần dần hòa tan, gương mặt ôn nhuận như ngọc đã tăng thêm một phần cưng chiều, tuấn mỹ mà tao nhã.
“Coi như là trả thù lao cho ta đánh thắng, đoạt được quân quyền cho ngươi đi? Dù sao ngươi đều đã khen thưởng bọn họ, nhưng vẫn chưa khao thưởng cho ta cái gì.” Cúi đầu nói, nàng trộm liếc mắt nhìn hắn, thỉnh thoảng rình coi rương hoàng kim ở xa xa, ha ha, dù sao đã có số tiền này, về sau trèo tường ra cung, sẽ không sợ chết đói.
Hắn như thế nào lại đoán không được ý tưởng của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy khăn tay trong áo ra, lau lau gương mặt lấm lem của nàng.
“Trẫm nhất định sẽ khao thưởng cho ngươi, bất quá, cho dù bảy năm sao, này đó hoàng kim, ngươi tưởng cũng đừng tưởng.”
“Đừng có bàn ra, tưởng tưởng cái gì, huống chi, đợi đến bảy năm sau, ta có còn mệnh sống mà hưởng hay không.” Lại nghĩ đến, không biết sóng gió lần sau sẽ là thế nào, Y Y sắc mặt ảo não.
Thấy nàng bộ dáng ủ rũ, Phù Vân Khâu Trạch không đành lòng, nghĩ đến mọi việc sắp tới, trong lòng sầu lo càng sâu.
Than nhẹ, bàn tay to vươn ra, ôn nhu đem thân ảnh kiều nhỏ ôm vào trong lòng, ngữi được trên người nàng một mùi hoa lê tươi mát, thanh lệ, hai hàng lông mày đang nhăn lại chậm rãi giãn ra, bạc thần cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Có ta ở đây, trẫm bất tử, nàng cũng sẽ không chết, phượng phúc phúc mệnh thiên đại, như thế nào có khả năng dễ dàng chết đi, hơn nữa, bảy năm sau khen thưởng, chỉ có nàng một người độc hưởng, nàng thực không cần?” dùng ngón tay điểm điểm lên chop mũi của nàng, hắn nhẹ giọng nói.
“Lại là phượng phúc, nếu ta không phải phượng phúc, ngươi còn đối xử với ta như vậy không?” Thùy hạ mi mắt, che dấu thâm ý bên trong ánh mắt, nàng thấp giọng hỏi, hai tay nâng lên, vòng trụ cổ hắn, đem toàn thân rúc vào trong lòng hắn, trong mắt nàng lúc này không còn xem hắn là một hoàng đế chí cao vô thượng, đơn giản chỉ là một nam nhân, một nam nhân mà cả đời nàng dựa vào.
Cánh tay căng thẳng, hắn mấp máy môi, đôi mắt màu tím tràn ngập thâm tình, lại chung quy không mở miệng, đem hoàng bào bao bọc thân ảnh bé nhỏ thật cẩn thận, giống như một đóa hoa diễm lệ che chở cho nhụy hoa ỏng manh, bảo hộ thật cẩn thận.
Đột nhiên thấy hơi thở của hắn vây lấy gương mặt nàng, Y Y xấu hổ, cuống quít buông lỏng hay tay, một tay hắn xoa xoa gò má trắng mịn của nàng, một tay vòng trụ eo nhỏ của nàng, cuối đầu, nhìn đôi môi đỏ mộng đang chu lên của nàng.
“Khâu Trạch, ngươi hôm nay có điểm kỳ quái.” Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đầy vẻ hoang mang, khó hiểu, nhưng mà, còn không kịp hỏi, miệng đã bị chặn lại.
Bạc thần mềm mại ấn lên hai cánh hoa đỏ mọng, giống như đang nhấm nháp trân phẩm quí giá nhất trong thiên hạ, nhẹ nhàng vuốt phẳng, rồi sau đó, đầu lưỡi khẽ liếm lên hai cánh môi ướt át, lực đạo mềm nhẹ như nước, chỉ sợ dùng lực một chút sẽ làm cho cánh hoa mỏng manh kia bị tổn thương.
Toàn thân hơi run rẩy, nàng không rõ đó là cảm giác gì, mở to hai mắt, thấy hắn từ từ liêm diêm hai mắt, bộ dáng rất là hưởng thụ, long mi thật dài rũ xuống tạo thành một bóng như ánh trăng trên gương mặt anh tú, chiếc mũi thẳng tắp như được điêu khắc, da thịt không chút tỳ vết, trắng mịn như ngọc, cả khuôn mặt xinh đẹp như một thiên sứ đang ngủ say.
“Nào có người nào hôn môi còn mở to hai mắt , nàng là kẻ ngu ngốc sao?” Cảm giác được thân hình trong lòng mình cứng ngắc, hắn mở mắt ra, lại nhìn thấy nàng đang tròn xoe hai mắt kinh ngạc nhìn mình, Phù Vân Khâu Trạch không khỏi ảo não, trên mặt kỳ dị xuất hiện một rặng mây hồng.
“Hạ, lần sau thiếp sẽ chú ý.” Nàng như trước kinh ngạc đáp lại.
“Tốt lắm.” Xem ra nàng tựa hồ không có phát hiện chính mình đã buộc miệng thay đổi xưng hô với hắn, Phù Vân Khâu Trạch mỉm cười, trên khuôn mặt tràn ra một vẻ sủng nịch trước nay chưa từng có.
“Hồng công công!” Nghiêng mặt, hắn điềm đạm kêu một tiếng.
Hồng công công đang xấu hổ, nghe được triệu hồi, nhanh chân chạy vội đến:“Nô tài ở đây.”
“Hoàng phi không tuân thủ cung quy, phải bị phạt, tiến vào lãnh cung, cấm chừng nửa tháng, lập tức thi hành.” Lời vừa nói xong, ngữ khí cố tỏ ra bình thản, hắn buông lỏng ôm ấp, lui từng bước, nhìn hai mắt nàng đang trừng thật to, ôn hòa cười.
Cấm cung? Y Y rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, còn không kịp kháng nghị, Hồng công công đã xoay người lĩnh chỉ.
“Phù Vân Khâu Trạch!” Nàng buồn bực mang cả tên lẫn họ của hắn ra mà rống lên.
Nhưng mà, hắn lại cuối người, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, đôi mắt màu tím quyến luyến không rời nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã hồng nhuận một mảng.
“Ta phải đi tây bắc một tháng, Y Y, nàng nên ngoan ngoãn một chút.” Lần đầu tiên, trước mặt mọi người, hắn gọi tên của nàng, đôi mắt cùng thần sắc ôn nhu, lưu luyến không rời, kéo dài không dứt.
Y Y đứng thẳng, bất động, trừng mắt nhìn:“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Đôi mắt màu tím buồn bã, hắn thùy hạ mi mắt, nhìn thân ảnh kiều mị trước mặt, vươn tay, nhẹ vuốt lên bạc thần