Đứng trước cửa động, nam nhan một thân hồng y đỏ thẫm chói lọi, tay cầm xích sắt, khí thế ngút trời, không phải Mẫn Hách yêu nam thì là ai?
Hắn dắt dây cương, đi đến một tàng cây, vuốt vuốt lông ngựa, vẻ mặt đạm mạc, không biết đã nói với con ngựa một vài lời gì đó, sau đó lui về sau vài bước, xích sắt trong tay vung lên, trong không gian vẽ một đường cong uyển chuyển, tựa như hồng xà quấn lấy cổ hạn huyết bảo mã, bất chợt dùng lực một chút, đầu ngựa lập tức bị cắt đứt, tung bay,… huyết tựa như mạch suối, phun trào, hạn huyết bảo mã ngay cả giãy dụa cũng không kịp, “Oành” một tiếng liền ngã xuống.
Hắn, giết ngựa của chính mình! Y Y lấy tay che miệng, sợ mình sẽ kêu ra tiếng.
Phù Vân Khâu Trạch cùng Mộc Hiệp ngược lại vẫn chưa bị kinh hách, nhìn thủ đoạn của hắn, đã hiểu được hắn muốn làm cái gì, dùng huyết của hạn huyết bảo mã dẫn dụ bạch hổ xuất động!
“Xem ra con ngựa này rong ruổi cùng hắn mấy ngày cũng đã mỏi mệt, chiến mã tốt như thế, vậy mà có thể không phản kháng rồi ngã xuống, xem như tận trung.” Mộc Hiệp thấp giọng thở dài, ngữ khí vừa tán dương lại có chút đáng tiếc.
“Hắn có 57 chiến mã, hạn huyết bảo này đối với hắn mà nói cùng lắm chỉ là loại hạ đẳng, xem ra, hắn đã sớm có tính toán, chính là không biết trẫm sẽ ở phía sau hắn.” Phù Vân Khâu Trạch có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua con ngựa đã chết, không biết huyết của nó có thể che dấu mùi máu từ miệng vết thương của mình hay không?
Bạch hổ là Vương của tất cả mãnh thú, tự nhiên, khứu giác của nó cũng cực kì linh mẫn, so với chó săn được huấn luyện còn nhạy bén hơn!
Mà điểm này, hắn là ngàn vạn lần không dám nói cho Y Y biết, nếu không, nàng khẳng định sẽ lo lắng, ngay cả Mộc Hiệp, hắn cũng gạt .
“Người này sao lại không có nhân tính như vậy, vì một động vật mà lại hy sinh một động vật khác, nói như thế nào, ngựa so với lão hổ cũng dịu ngoan hơn rất nhiều.” Y Y nhìn chung quanh đều là máu, dạ dày liền quay cuồng, dịch vị muốn trào ra, một ít máu thôi còn khiến cho nàng có chút không thoải mái, bây giờ, khắp nơi đều là máu thế này, nàng thật muốn ngất a.
“Nếu bạch hổ chỉ là lão hổ bình thường, hắn tất nhiên sẽ không làm như thế.” Mộc Hiệp mỉm cười, hiểu được nữ tử đối với động vật trong lòng ít nhiều cũng sẽ có một chút yêu thích, nhất là những động vật dễ thương, hiền lành. (chính xác ^^ )
“Nếu không thoải mái thì đừng nhìn.” Phù Vân Khâu Trạch liếc mắt nhìn nàng một cái, dùng lòng bàn tay trắng nõn sạch sẽ, bao lại mắt hạnh, “Đợi lát nữa lão hổ đi ra xé thịt ngựa, nàng không chừng xem không nổi đâu.”
Vừa nghe hắn nói như vậy, Y Y nhất thời toàn thân một trận rét lạnh, kìm lòng không đậu nhích lại gần trong lòng hắn thêm một chút.
Quả nhiên, không lâu sau, Mẫn Hách tựa hồ cũng đã nhận ra trong không khí mang đến một hơi thở quái dị, búng người một cái, cả người đã bay lên cành đại thụ, lợi dụng tàn lá thật dầy che đi thân ảnh đỏ tươi của mình.
“Rống!” Một cái tiếng hô rống đột nhiên tuôn ra, làm chấn động màn tai của mọi người.
Một đại hổ, lông mao trắng muốt từ trong động nhàn nhã đi ra… Con hạn huyết bảo mã cao lớn vừa rồi, so với dáng dấp của nó chẳng qua là ruồi muỗi mà thôi… Bạch hổ ước chừng cao lớn gấp đôi con ngựa, thân thể linh hoạt mạnh mẽ, bộ lông trắng muốt xen lẫn vài vệt đen, dưới ánh mặt trời càng tỏ ra uy lẫm, chói mắt dị thường.
Nó cũng không vội vã tiến lên cắn xé con ngựa, mà lại chậm rãi đi vòng quanh bốn phía, ánh mắt sắc bén phiêu các nơi.
“đại hổ hổ có bộ dáng thế nào?” Cho dù bị bưng kín hai mắt, Y Y vẫn cảm thụ được thân thể của Khâu Trạch buộc chặt lên, không khỏi sốt ruột hỏi.
“Thực…… Uy mãnh.” Hắn chỉ có thể nói như vậy, tuy rằng thường xuyên ra vào cánh rừng này, nhưng nhìn thấy nó, đây là lần đầu tiên,… khó trách đội hộ vệ đưa cho hắn một cái ‘nhuyễn y khôi giáp’ mặc ở bên trong phòng thân, quả thật là một động vật khiến người ta kinh hãi, không có thuật pháp, muốn thắng nó thật sự khó có khả năng.
“Mộc Hiệp sư phó, có phải nó bắt đầu cắn xé con ngựa rồi hay không, vì sao lại không có thanh âm gì hết?” Nàng biết Khâu Trạch sẽ không muốn cùng nàng nhiều lời, đành phải hỏi Mộc Hiệp.
“Không, nó đang tản bộ.”
Tiếp nhận ánh mắt của Hoàng Thượng, Mộc Hiệp sắc mặt trầm lại, nhỏ giọng nói,
“Có thể nó cảm nhận được đây là cạm bẫy do địch nhân vì nó thiết lập.” Ngay cả hắn cũng không thể không bội phục lão hổ này, súc sinh lại có trí tuệ như con người.
“Ta muốn xem.” Y Y vội vã muốn kéo bàn tay to đang che mắt mình ra.
Nghĩ đến lúc mình rời đi, nàng cũng sẽ nhìn thấy, chi bằng bây giờ cho nàng ‘chuẩn bị’ một chút cũng tốt, Phù Vân Khâu Trạch cuối cùng bất đắc dĩ buông tay.
Mà nàng, khi vừa nhìn thấy bạch hổ, phản ứng đầu tiên là… chân bắt đầu phát run .
Con này có thể gọi là “hổ” sao? So với mấy động vật săn mồi đều cao lớn hơn, mặc dù khi còn ở thế kỉ 21, đi dạo vườn bách thú nàng cũng từng xem lão hổ, nhưng mấy con hổ đó so với bạch hổ này đều nhỏ bé hơn.
Bọn họ, thật sự tính muốn động vật khổng lồ này đánh nhau chết sống sao?
Chưa phát hiện cái gì, hơn nữa vòng vo vài vòng cũng không thấy bóng người, lão hổ từ từ đi đến bên cạnh xác con ngựa, ngửi ngửi, cắn một ngụm, tựa hồ đang nhấm nháp thử xem thịt có tươi hay không. Đợi thử đến hài lòng, mới một ngụm cắn chặt vào chỗ cổ bị chặt đứt của con ngựa, hình như đang muốn ta vào hang.
Nhưng vào lúc này, đang ẩn nấp ở trên cây, xích sắt trong tay Mẫn Hách tựa như hồng xà, khéo léo, nhanh nhẹn lao thẳng xuống, tỏa ra ánh sáng sắc bén.
Mà lão hổ cũng kịp thời phát giác, tứ chi uyển chuyển, xoay người một chút, đả dễ dàng thoát khỏi hiểm chiêu của hắn.
“Hừ, súc sinh nhà ngươi thật ra cũng rất có linh tính, nếu như bình thường, bổn vương sẽ mang ngươi về dưỡng thành sủng vật, âu cũng là 1 lạc thú, chỉ tiếc, lần này là vì mạng của ngươi mà đến, bổn vương còn muốn dùng da của ngươi làm thành áo choàng tặng cho Vương phi, nhìn ngươi lớn như thế, da lông làm thành một đôi áo phu thê chắc cũng đủ.”
Thân ảnh quỷ mị, ngạo nghễ đưng trên cây cao, hồng y phiêu phiêu, trên mặt, chính tràn ra một nụ cười mỉm, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén tà nghễ nhìn đại bạch hổ.
Nghe được lời này, ánh mắt Y Y đột nhiên lóe lên, cảm giác được vòng tay đang ôm nàng khẽ xiết chặt, nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy một đôi mắt màu tím mang theo tia hờn giận rõ ràng.
“Người đó chỉ có thể là trẫm .” Hắn cúi người, cắn nhẹ vào lỗ tai của nàng, thấp giọng tuyên bố.
Thẹn thùng đẩy hắn ra, ý bảo Mộc Hiệp đang ở bên cạnh, nàng không đỏ mặt, liếc mắt một cái, nhìn sắc mặt phấn chấn, không chút mỏi mệt của hắn, xem ra, hắn cũng đã chuẩn bị tốt.
“Không cần đi, được không? Thương thế của chàng còn chưa khỏi, áo đông cái gì chứ, cũng không quan trọng mà.” Nàng cũng ôm lấy hắn, có chút lo lắng.
Có thật là vì quan hệ ở kiếp trước, bọn họ mới có thể đối với nàng như vậy không? Nếu vì bồi thường cho nàngmà phải chết vì móng vuốt của bạch hổ, cũng không đáng giá.
“Có thuộc hạ, hoàng phi hãy yên tâm.” Mộc Hiệp bất đắc dĩ hưởng ứng ánh mắt Hoàng Thượng bắn tới, cuống quít an ủi.
Nhưng mà, bạch hổ này đã không còn chịu ảnh hưởng của thuật pháp, như vậy, cho dù hắn muốn cứu Hoàng Thượng, cũng phải vật lộn, chiến đấu bằng sức lực thôi. Nắm chắc, thật đúng là nói không được.
Nhưng Hoàng Thượng chú ý đã định, mặc dù là ai cũng không thể thay đổi.
Ngay tại lúc ba người đều đang trầm mặc, chỉ nghe “Rống!” một tiếng
Bạch hổ gầm lên giận dữ, khiến màng nhĩ của mọi người đều rung động. Nó hình như đã bị chọc giận, trừng mắt nhìn thân ảnh trên cây, cả người hơi lui về phía sau, tựa như đang lấy đà phóng lên.