Những vòng ánh sáng ngũ sắc chậm rãi lưu động, chỉ trong khoảnh khắc, như dòng suối hội nhập thành đại hải , chuyển động thần tốc, mang theo sức mạnh cuồn cuộn, dồn dập đổ lại phía thân ảnh mảnh mai, gương mặt nhỏ nhắn ánh hồng của Y Y lúc này đã lúc xanh lúc trắng.
Lấy ra hai sợi tơ mỏng màu đỏ, buộc vào hai ngón cái trái phải, mười ngón tay linh hoạt sử dụng thuật chú Bát Chỉ , ánh mắt sắc lạnh, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một tầng màu hồng nhàn nhạt, mỏng manh, hư ảo như khói sương, khó nắm bắt như ánh bình minh, xinh đẹp mà thần bí bao phủ lấy thân thể Y Y.
Lại là sợi tơ đỏ? Mẫn Hách hừ lạnh, cho dù là đổi thành hai sợi, nhưng đối với chú thuật cường đại của hắn mà nói vẫn là không có một chút tác dụng đâu.
Đôi mắt màu nâu khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm nàng. Mái tóc nàng phiêu dật tung bay trong gió, mềm mại tinh tế, đen mượt bóng bẩy, không biết khi chạm vào sẽ như thế nào?
Thực hiện thao tác một cách thành thạo, “ Như cương như khúc, đi!” một tiếng khẽ kêu, nút thắt của hai sợi tơ tại hai đầu ngón tay Y Y mềm mại kéo dài, hạ xuống mặt đất, vượt qua khí cầu màu hồng nhạt, một đường trượt đi hướng đến “vị trí nhạy cảm” giữa hai chân Mẫn Hách.
Nàng muốn làm cái gì? Mẫn Hách hạ mi, dễ dàng phát hiện công kích từ hai sợi tơ đỏ, điểm nhẹ mũi chân, bay lên giữa không trung, cho rằng hai sợi tơ này chỉ có thể kéo dài trên mặt đất, bởi vì Y Y mở ra hai đạo pháp thuật, khí cầu cùng sợi tơ. Sợi tơ nếu muốn khống chế nhuần nhuyễn rời khỏi mặt đất là điều khá khó khăn bởi nó thường sử dụng địa khí (có thể hiểu là sức mạnh của đất), cần có pháp lực trung đẳng duy trì, hai loại kỹ năng này lại phối hợp cùng lúc thì khó càng thêm khó. Lần trước khi giao đấu, thuật chú của nàng chỉ đạt đến trình độ sơ đẳng, chính là dựa vào “may mắn” cùng với đại địa khí mới có thể miễn cưỡng khống chế được chính mình.
Nhưng mà, hai sợi tơ như dây leo, chậm rải uốn lượn, quĩ đạo mềm mại hướng theo mũi chân trên cao, dường như chúng đang lần theo hơi thở của Mẫn Hách mà di chuyển.
“Vương gia, ngươi cho là ở không trung, nó vốn không có biện pháp sao?” Hai ngón cái đong đưa có qui luật, Y Y cười khẽ, sợi tóc đen nhánh ở bên tai phiêu đãng, lộ ra da thịt tuyết trắng,“Ngươi sai lầm rồi, nó không phải dựa vào đại địa khí, mà là……pháp lực của bản phi!”
Kỳ thật, khi cầu khí màu hồng chạm đất là lúc nàng đem pháp lực dùng ở khí cầu hoán đổi với pháp lực dùng để điều khiển hai sợi tơ, dùng đại địa khí để duy trì khí cầu, cho nên, sợi tơ trong tay mới là pháp lực chính mình.
“Thì ra là thế,” Đôi mắt nâu hiện lên một tia kinh ngạc, mắt thấy sợi tơ màu đỏ sắp bò lên chân mình, khẽ đụng chạm, kéo hắn trở về thực tại,“Xem ra, bổn vương thật đúng là không thể khinh thường ngươi .”
“Vương gia, có thời gian nói chuyện, chi bằng nếm thử một chút tư vị (cảm giác) rơi vào địa ngục đi.” Mày liễu khẽ nhếch, hai ngón cái chớp lên, thuật pháp trận hình phút chốc thay đổi.
Hơi ngẩn ra, hắn từ trên cao nhìn xuống, sợi tơ màu đỏ như đình trệ trong phút chốc, không còn chuyển động, cúi đầu lần nữa, sợi tơ lại linh động uyển chuyển đổi hướng, vòng ra sau chân hắn, không biết từ lúc nào đã khóa trụ hai chân hắn.
“Súy!” Tay phải đặt ở bên tai, búng tay một cái, mắt hạnh bỗng nhiên yêu mị dị thường.
Theo mệnh lệnh, sợi tơ đỏ đột nhiên co rúm, thắt chặt lại, sợi tơ tinh tế mềm mại lại mang theo sức manh cường đại, gắt gao vòng trụ chân hắn. Từ trên không trung, cả người Mẫn Hách lập tức “tiếp đất” với một đường cong duyên dáng!
“Mẫn Hách!” Hoàng Thục phi vốn là đắc ý, biểu tình trên gương mặt đầy hả hê cùng khinh bạc nay bỗng chốc hóa thành kinh ngạc sửng sốt, không ngờ tới hoàng phi tâm kế đúng là cao thâm khó lường, liền ngay cả hoàng nhi cũng nhìn không ra.
“Oành!” Trọng vật rơi xuống mặt đất gây ra một tiếng vang lớn, bụi mù vì thế mà bay tán loạn.
“Súy!” Ngón tay thu lại thuật pháp trong sự kinh hoàng của mọi người, miệng của nàng cơ hồ nhếch đến bên mang tai, cười tà mị. Bộ y phục màu vàng nhạt này là Phù Vân Khâu Trạch đặc biệt sai người chế tác riêng cho nàng, hắn thế nhưng dám làm hỏng!
“Oành!” Lại là một tiếng nổ, tro bụi tầng tầng lớp lớp dầy đặc như một màn sương, tản mác trong không khí, bao trùm không gian.
Từ trong bụi mù như ẩn như hiện một nam tử, miệng hắn mơ hồ chảy ra một tia máu tươi, hắn vươn lưỡi liếm khẽ, khuôn mặt màu hồng phấn trong phút chốc nở rộ như một đóa hoa tường vi, diễm lệ mà quỷ dị, phút chốc đỏ bừng.
Vỗ vỗ y phục trên người, Y Y xuất hiện trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, giống như chưa từng chịu qua ngoại thương, thẳng tắp đứng lên.
“Thì ra, ở trong mắt hoàng phi cảm giác rơi vào địa ngục bất quá cũng chỉ là như vậy,” Hắn nhìn hai sợi tơ đang quấn dưới chân, cười đến cúi gập thắt lưng, hai tay buông thỏng nhưng lại mang theo kình lực vô hình, sợi tơ quanh chân đứt thành từng đoạn.
“Nếu là món ăn khai vị, thời điểm này cũng nên kết thúc rồi.”
Dưới cái nhìn của mọi người bên dưới, hắn thẳng thân hình, tà mị mỉm cười.
“Như vậy, chúng ta bắt đầu vào món chính đi.”
Không nghĩ tới cường lực thuật còn có khả năng ngăn cản công kích từ bên ngoài, cho dù bị nàng quăng xuống từ trên cao như thế, da thịt vẫn như trước không chút xây xát, Y Y nhìn đỉnh ngón cái, chậm rãi bóc ra sợi tơ, trong ánh mắt có chút mờ mịt, rốt cuộc, nên làm như thế nào mới có thể tìm được sơ hở của hắn?
“Tâm trí ngươi đặt đi đâu, cái chết đã cận kề, đừng trách bổn vương không nhắc nhở ngươi.” Bàn tay to vung lên, trong nháy mắt, một dòng khí tràn ngập bá đạo, mang theo sát khí nồng đậm. Hắn một thân trường bào đỏ thẫm phiêu dật trong gió, làm nổi bật mỹ mạo anh tuấn bất phàm lại lãnh khốc, tuyệt tình giống như loài hoa anh túc diễm lệ, trong sắc trắng lại điểm chút hồng, làm người khác điên cuồng say mê, là độc dược chết người nhưng khiến họ không cách nào từ bỏ.
Không kịp niệm thuật từ, Y Y chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng khí đang tiến thẳng về phía nàng, hung hăng đánh vào mặt ngoài của khí cầu, ánh sáng ngũ sắc ban đầu từ từ suy giảm thành ảm đạm, trở nên trong suốt như thủy tinh. Bên tai chợt vang lên thanh âm “lách tách” tựa như tiếng vỡ của thủy tinh, khí cầu ngũ sắc đã biến mất hoàn toàn.
Xem ra, quyền vừa rồi của hắn đã sử dụng sức mạnh thật sự khiến tất cả khí cầu ngũ sắc đều không chịu nổi một đòn!
Y Y thở phì phò, không nghĩ tới dựa vào đại địa khí cùng pháp lực của chính mình hai mặt tương trợ, cũng vô pháp đứng vững nhất kích này
“Sách, ngay cả vòng bảo hộ cũng đã bị đánh tan, hoàng phi nương nương, vở kịch này của ngươi làm sao diễn tiếp đây, có phải nên nhanh chóng hạ màn rồi không?” Khóe môi đỏ tươi nhếch lên, Mẫn Hách nheo mắt, tựa hồ có chút hưởng thụ loại tư vị thắng lợi này.
“Vương gia, ngươi yên tâm, ngươi còn chưa ngã xuống, bản phi đương nhiên còn chưa thể hạ màn.” Đem sợi tóc hỗn độn trước mặt vén ra sau tai, nàng cúi đầu, nhìn trên cánh tay trái xuất hiện vết thương đang tứa máu, nhíu nhíu mày, không nghĩ tới dòng khí kia sau khi phá tan toàn bô khí cầu ngũ sắc vẫn còn khí lực đả thương nàng.
Máu từng giọt từng giọt từ miệng vết thương trào ra, trước ngực đột nhiên một trận dị động, nàng vốn định ngăn lại, không ngờ tiểu động vật đã ngửi được hương vị huyết tinh , từ xương quai xanh leo lên phía trước. Dao động đi qua, trên sắc vải vàng nhạt lộ ra một cái đầu nhỏ màu bạc, hai mắt sâu kín, xanh biếc như bảo thạch chớp chớp, nó vươn cái lưỡi hồng nhạt liếm lên vết thương của nàng.
Miệng vết thương đang đau rát nhất thời xuất hiện cảm giác mát mẻ làm nàng thở hắt ra.
Nguyên lai là xà này giúp nàng trị liệu thương thế! Mẫn Hách trong mắt toát ra một tia kinh ngạc, lại phát hiện miệng vết thương sau khi được tiểu xà này liếm qua một chút đúng là chậm rãi khép lại, chỉ để lại một dấu ấn màu phấn hồng.
Khó trách vừa rồi chịu công kích của hắn mà nàng vẫn lông tóc vô thương, rõ ràng tổn hại y bào, trên da thịt lại không có nửa điểm vết máu, lại nghĩ đến, vết thương trước ngực cũng là do nó chữa khỏi đi?
Cho đến khi mũi không còn ngửi được một chút hơi thở của huyết tinh, tiểu lục hoan hỉ, loạng choạng quay đầu chui về ngực Y Y.
“Hoàng Thượng, con xà kia……” Mộc Hiệp giật mình, lần đầu tiên nhìn thấy con rắn nhỏ có hình dáng như vậy, còn có thể trị thương, hại hắn lo lắng vết thương của hoàng phi không biết là khỏi hẳn chưa.
“Ân.” Gật gật cằm, Phù Vân Khâu Trạch có chút đăm chiêu, liếc mắt một cái, không nói một lời cũng khiến Tiểu Thanh kinh hãi cúi đầu. Bạc thần (đôi môi) hiện một tia trào phúng, tuy là có thể nhìn thấu thuật pháp , nhưng không thể nhìn thấu tất cả, thật đúng là, uổng phí tâm cơ.
Kéo kéo ống tay áo lúc này đã thủng một lỗ to tướng, Y Y bất đắc dĩ lắc đầu, may mắn không phải nằm ở ngực, nếu không thì chắc chắn bị nhìn hết rồi!
“Oanh!” Góc bên trái vang lên một trận nổ vang, nàng nhíu nhíu mày, còn chưa quay đầu đi xem, một tia chớp ánh lam đã hướng về phía nàng đánh xuống.
Nhanh nhẹn nhảy qua một bên, nhìn lại nơi chính mình vừa đứng, mặt đất bằng phẳng bây giờ đã xuất hiện một cái lỗ vĩ đại a!
Này không phải pháp thuật của Hậu Tu Nam sao? Y Y kinh ngạc, tìm cái vị trí có vẻ an toàn hạ xuống, liếc mắt vừa thấy, Hồng công công đang nằm trong một cái đại lỗ thủng khác, không nhúc nhích.
“Chuyện của ta, không cần ngươi nhúng tay!” Mẫn Hách thanh âm lạnh lùng, nhìn Hậu Tu Nam với ánh mắt không hài lòng.
“Đồ chơi của ta đã muốn gần chết, đồ chơi của ngươi có vẻ thú vị,” Hậu Tu Nam nhún vai, ánh mắt lợi hại nhìn Y Y,“Cho nên, liền lấy hai chọi một, chơi một chút đi.”