Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường

Chương 135: Chương 135: huyết vũ tinh phong (gió tanh mưa máu)




Trái tim đau đớn như bị ai hung hăng dùng đao đâm vào, Y Y dựa vào vách tường lạnh như băng, tay run nhè nhẹ, hai chân mềm nhũn, nàng vô lực gục xuống thảm lông đỏ tươi, ánh mắt kinh ngạc dời về phía Phù Vân Khâu Trạch đang ngồi uy nghiêm, ngay ngắn ở một bên.

Dưới ánh nến, ánh mắt tà nghễ, châm chọc của hắn bắn về phía nàng, ánh mắt này, không còn tình cảm ấm áp, quen thuộc của ngày xưa, mà trở nên hoàn toàn xa lạ, băng lãnh làm người ta nghẹt thở.

Nàng đặt tay đè lên ngực, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế.

“Người đâu, còn không mau tới, không nghe đến hiểu lời nói của hoàng phi sao? Đem Sầm Nhi công chúa đưa trở về.” Phù Vân Khâu Trạch thản nhiên quay đầu đi, ngữ khí uy nghiêm, lạnh như băng, không mang một chút độ ấm.

Đem Sầm Nhi công chúa đưa trở về…… Đem Sầm Nhi công chúa đưa trở về……

Như sấm rền bên tau, Y Y suy yếu khép hờ mi mắt, một giọt nước mắt lặng yên tự hốc mắt rơi xuống, tựa như một đóa hoia thủy tinh trong suốt, lặng lẽ rơi trên nền thảm đỏ tươi….

“Nô tỳ đưa người trở về.”

Đứng ở phía sau, nảy giờ vẫn trầm mặc không nói, Tiểu Thanh từ từ tiến lên, cẩn thận đỡ cánh tay Y Y, tận lực không muốn chạm đến miệng vết thương trên người nàng.

“Phù Vân Khâu Trạch!”

Y Y đột nhiên hất đẩy cánh tay đang nâng dìu mình cuả Tiểu Thanh, ánh mắt đau thương, nổi hằn tơ máu, giận trừng hướng về người mặc hoàng bào, hét lớn:

“Ngươi đem cái yếm của ta đưa cho nàng?” Sợi tóc hỗn độn lòa xòa trước ngực, nàng tựa như mãnh thú bị thương, dùng sức tê rống!

Nghe được tiếng nói đầy đau đớn, thống hận của nàng, tay cầm sách khẽ run lên, cơ hồ thiếu chút nữa khắc chế không được chính mình, hắn xanh mặt, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh đang ngơ ngác đứng cạnh bên.

“Không nghe trẫm nói gì sao? Đưa Sầm Nhi công chúa trở về!” ngữ khí ẩn ẩn tức giận làm người ta không rét mà run.

“Nô tỳ tuân mệnh.” Thùy hạ mi mắt, Tiểu Thanh nhìn về phía nữ tử đang đắc ý dào dạt nằm trên long sàn.

Tự biết chính mình, một người không thể đem Y Y rời khỏi Long Quân điện, Tiểu Thanh hướng về các cung nữ đang đứng phía sau ngoắc tay, vài người lập tức tiến lên, nâng dậy thiên hạ đang cực lực giãy dụa, Y Y trừng mắt nhìn bọn họ, thật không dám tin, họ dám mang nàng ra ngoài.

Nhưng mà, còn chưa đi được vài bước…

“Oành!” Cửa lớn chính điện đột nhiên bị một gã thị vệ phá khai, nghiêng ngả lảo đảo, vọt tiến vào.

“Làm càn, dám ở chính điện giương oai, không thông qua bẩm báo đã tiến vào, ngươi là không cần đầu sao?” Tiểu Thanh lạnh lùng khiển trách.

Thị vệ cũng không bị lời nói của nàng đe dọa, chạy vội tới phía Phù Vân Khâu Trạch, quỳ gối bẩm báo:

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lí thị vệ trưởng ở ngọ môn báo lại, Mẫn Hách Vương gia khởi binh tạo phản, đã bao vây toàn bộ hoàng cung, từ huyền môn một đường đánh thẳng đến ngọ môn, ngọ môn, cũng, cũng bị phá……” Thị vệ sắc mặt tái nhợt, cúi người càng thấp, ngữ khí nghẹn ngào.

Tạo phản? Các cung nữ đang giữ chặt Y Y nhất thời chân tay mềm nhũn, nàng bị nới lỏng, té ngã xuống, bên tai lại vang lên tiếng sấm rền, nhất thời đầu óc trống rỗng…

Vì cái gì? Tại sao, tại sao nàng cảm thấy một màn ở ngự thư phòng cùng chuyện vừa xảy ra có chút gì đó không thích hợp?

“Truyền khẩu dụ của trẫm, mở rộng cửa thành, cho quân đội của Mẫn Hách Vương gia vào đi.” Ngữ khí vốn là lạnh như băng, Phù Vân Khâu Trạch bất đắc dĩ thở dài, sách cầm trong tay buông lỏng, liếc liếc mắt nhìn về phía Y Y một thân chật vật, ánh mắt nghi hoặc, bối rối bước vội đi, không nói thêm một lời.

“Vâng.” Thị vệ ngẩn ngơ, nhưng vẫn là lĩnh mệnh chạy như điên đi ra ngoài, không muốn hại thêm nhiều huynh đệ chết trận.

Bức rèm che bằng hạt châu dường như bị bị một trận cuồng phong quét qua, phát ra từng trận tiếng vang “đinh đang”, ánh sáng lung linh soi rọi nhất thời cũng không còn lóng lánh, mà lại u ám, lạnh lẽo vô vàng.

Ngồi ở trên long sàn, Sầm Nhi nhếch môi cười khẽ, tựa hồ đã sớm biết tối nay sẽ có một trận gió tanh mưa máu, đứng dậy, đáy mắt hiện lên vẻ tàn độc, u ám như loài rắn độc.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Khâu Trạch!”

Phù Vân Khâu Trạch sửng sốt, quay đầu, chỉ thấy Y Y chật vật tựa vào vách tường tiến đến, bàn chân bị thương sưng to, đầu gối loang loáng vết máu, đỏ tươi một mảnh, bắt mắt dị thường.

“Sầm Nhi công chúa, chỉ sợ, ngươi muốn chạy, giờ phút này cũng đi không được rồi.” Hắn chua sót cười, ngọ môn bị phá, vậy đại binh cũng đã cách Long Quân điện không xa .

Sầm Nhi công chúa, Sầm Nhi công chúa, đến thời khắc này, hắn vẫn xưng hô với mình như thế!

Y Y căm tức trừng mắt nhìn hắn, chẳng lẽ, thật sự nhận thức không ra mình là ai sao?

“A!”

Nhưng vào lúc này, ngoài điện lại vang lên tiếng thét chói tai, hoảng sợ của các cung nữ, tiếng bước chân, tiếng binh khí chạm vào nhau, còn có tiếng kêu khóc thê thảm đan vào thành một mảnh… tựa như địa ngục nhân gian.

Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt trầm xuống, liếc mắt nhìn Sầm Nhi đang nhàn nhã ngồi bên bàn trà, châm một chén Ngọc Quan Âm, thấy hắn liếc nhìn mình, còn châm chọc cười.

Hừ lạnh một tiếng, vung hoàng bào, hắn đứng lên, sải bước rời khỏi nội điện, lướt qua Y Y, đem đại môn mở ra, mắt lạnh nhìn một đoàn tướng sĩ chém giết không ngừng bên dưới.

Đao quang kiếm ảnh, chớp lóe trong màn đêm, một người rồi lại một người ngả xuống, máu tươi vung vãi khắp nơi, nhưng bọn họ dường như không hề chùn tay, chém giết càng lúc càng hăng, như là mãnh thú say mồi, mắt long màu máu, xuống tay càng lúc càng ác liệt…

Huyết tinh hương vị, tràn ngập toàn bộ Long Quân điện, đèn lồng xinh đẹp cao cao bị gió giật, người chà đạp, loang loáng máu tươi, đè bẹp dúm, có cái còn cháy loang lổ, cảnh tượng tan tác, ghê người….máu, nhuốm đỏ bồn cây, trăm hoa muôn sắc nay chỉ còn một màu đỏ chết chóc, tàn nhẫn, lạnh lẽo như địa ngục, tiếng la hét, tiếng kêu khóc sợ hãi, đau đớn, vang vọng khắp không gian… trăng sáng trên cao, dường như cũng ghê rợn trước địa ngục trần gian, trốn mất dạng, chỉ còn bóng đen hắc ám, lạnh lẽo hòa quyện cùng cảnh tượng ghê người, hiện thực tàn khốc…

“Dừng tay cho trẫm!” Long bào vung lên, tiếng nói hùng hồn, vang vọng như chuông ngân, chấn động màng tai tất cả mọi người.

Bất kể là tữ sĩ hay thị vệ nội viện, người người đều không tự chủ được mà dừng tay chém giết, ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Long Quân điện, nhìn nam tử một thân hoàng bào uy nghiêm, tung bay trong gió.

“Vốn là tướng sĩ của cùng một quốc gia, không vì nước, không vì dân, lại tự chém giết lẫn nhau ở nơi này, quả thực là làm nhục quốc thể, làm mất mặt Lạc Tang quốc! Sao, lúc ở trên chiến trường các người cũng có thể dũng mãnh như thế hay không?” đôi mắt màu tím vi liễm, Phù Vân Khâu Trạch hừ lạnh một tiếng, nhìn bọn họ nột nột thần sắc, lạnh lùng cười, dưới ánh sáng mờ nhạt, u ám, toàn thân hắn tỏa ra khí thế vương giả, chí tôn, từ trên cao nhìn xuống, hơn hẳn mọi người…

Toàn bộ thị vệ đều tự động tự giác rút lui về phía bậc thang của Long Quân điện, tay kiếm sẵn sàng nghênh chiến, tạm thời án binh bất động nhìn địch thù.

Mà đám phản binh trong nhất thời bị khí thế vương giả trên người hắn bức cho sợ hãi, hoặc là bị lời nói của hắn nói trúng tâm can, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên như thế nào cho phải, tay cầm đao kiếm, vẫn lăm lăm hướng về phía trước nhưng lại không hề tiến lên.

“Hay cho một câu tướng sĩ của cùng một quốc gia, hảo cho một câu trên chiến trường có dũng mãnh như thế hay không!” thanh âm yêu dã, cười nhẹ, mang theo hơi thở quỷ mị, trong nhất thời, làm cho binh lính dường như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hừng hực khí thế trở lại, hô vang, dậy cả góc trời.

Dưới bóng đen tĩnh mịch, từ từ tiến vào một cỗ kiệu bốn người khiêng, yêu mị nhưng Tula từ địa ngục, lại lạnh lẽo như băng sơn vạn năm.

Phù Vân Khâu Trạch nhíu mày, nhìn nhuyễn kiệu ương ngạnh đỏ tươi, cùng với khuôn mặt tươi cười của nam tử, không khỏi chột dạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.