Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường

Chương 91: Chương 91: “Mẫn Hách yêu nam, chúng ta không còn nợ nần gì nhau”




“Mẫn Hách yêu nam!”

Nàng kinh hô, nhanh chóng vươn tay cầm lấy bàn tay to của hắn, nhưng thiên hạ mảnh mai làm sao có thể nâng nổi thân hình của một nam tử đã muốn trưởng thành, nâng dậy không xong ngược lại bị sức nặng của hắn kéo xuống, ngã nhào lên khuôn ngực rắn chắc của hắn.

Hắn nhíu nhíu mi.

“Đau!”

Thanh âm trầm thấp, ẩn ẩn mang theo cảm giác đau đớn không thể chịu đựng thêm mà bật ra tiếng rên rỉ, mồ hôi túa ra làm cho toàn thân ướt sũng, hắn nằm im thin thít, đã vô lực mà cử động.

Ngã đến choáng váng, đang lồm cồm ngồi dậy, sờ sờ cái cằm đau nhức của chính mình, Y Y vừa ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt thống khổ, tràn ngập biểu tình đau đớn của Mẫn Hách

“Không có việc gì chứ? Ngươi đau ở đâu? Đau thế nào? Mẫn Hách yêu nam.”

Nói xong, vươn bàn tay nhỏ chạm đến cái trán ướt đẫm mồ hôi của hắn, nhìn hắn đau đớn, nàng quẫn bách, cố gắng dùng lực kéo tay hắn, muốn nâng hắn dậy, nhưng cho dù nàng làm thế náo, người nằm dưới đất vẫn bất đông, không nhúc nhích, vô lực, nàng chỉ biết ngồi nhìn hắn.

Bàn tay nhỏ lại đặt trên cái trán của hắn một lần nữa, không cảm giác có dấu hiệu nóng lên, nàng mới thấy nhẹ nhõm một chút, thở hắt ra một hơi.

Hơi thờ ấm áp phả vào mi mắt, Mẫm Hắc nhíu mi, sau đó bạc thần nhẹ nhàng hé mở, mấp máy, mê hoặc lòng người, làm cho người ta có cảm giác muốn phạm tội, thật muốn cắn xuống một ngụm.

“Bổn vương, khát ……”

Đôi mắt ẩn ẩn một tầng sương mờ, hắn tà tứ cười nói, nhưng gương mặt vẫn trắng bệch vô lực.

Trên bạc môi tái nhợt tứa ra một giọt máu đỏ tươi, yêu dị chói mắt như một đóa hoa của địa ngục, yêu dã lắc lư, khuếch tán, cắn nuốt tái nhợt nhưng lại làm cho người thấy đau lòng, xót xa.

Y Y ngẩn ra, nhìn quanh bốn phía, làm sao có nước? Trừ bỏ song sắt lạnh lẽo, còn lại chỉ là bóng đen hắc ám tịch mịch.

“Ngươi ráng nhịn một lát, ta tìm nơi thoát ra,” đang muốn đứng dậy, bàn tay lại bị hắn kéo lại, cả người lại gục ở trước ngực hắn

“Mẫn Hách yêu nam!”

Cánh môi lướt qua một cảm giác mềm mại, phiến phiến tê dại, giống như con kiến đi qua, nàng ngây người, cuống quít ngẩng đầu lên.

Buồn bực trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, muốn mở miệng mắng vài câu, nhưng mà vừa ngẩng đầu, nửa câu muốn mắng người cũng mắng không xong, bởi vì, hắn đang cười, một nụ cười ôn nhu, gương mặt mang một vẻ thánh thiện trước nay chưa từng có người nào nhìn thấy, ánh mắt cũng chứa chan thâm tình, mềm mại như mây, hiện lên nhiều điểm tinh quang, giống như giữa đêm khuya yên tĩnh hiện lên một ánh trăng bàn bạc, tinh tú sáng ngời, ôn nhu mà thần bí.

“Bổn vương, có điểm lãnh, nơi này không có chăn.”

Vốn là lời nói mang vẻ mệnh lệnh, nhưng ngữ khí khi nói ra lại giống như mang theo một tia cầu xin, mềm mại, đây không phải khẩu khí cao ngạo ngày thường của Mẫn Hách Vương gia, vừa rồi đụng chạm, bất quá chỉ là ảo giác.

“Nhưng là, nếu không tìm được cửa ra, chúng ta đều sẽ đói chết, khát chết ở chỗ này .”

Thanh âm cao vút càng nói càng nhỏ, nàng bất đắc dĩ thở dài, cúi người, ghé sát vào cái tên tính cách “ăn mềm không ăn cứng này”; động tác của nàng chỉ là nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hắn lại như có một cái gì đó rất ấm áp bùng nổ, hơi thở hổn hển trầm tĩnh lại, đau đớn trong phút giây này được đẩy lùi, mũi ngửi được hương thơm thoang thoàng toát ra từ người nàng, Mẫn Hách bất giác mỉm cười, một nụ cười tự tâm mà phát ra.

Vốn là địch nhân, ngươi chết ta sống, một mất một còn, lúc này, lại thân mật như thế, nếu để Phù Vân Khâu Trạch biết, chỉ sợ, mấy ngày cũng không thèm để ý tới chính mình đi? Hắn nói qua, chính mình là phượng phúc của hắn, phải, chỉ là phượng phúc của hắn…… mà thôi.

“ Hừ.” Nhỏ giọng hừ nhẹ, hắn hạp thượng mi mắt, trong đầu lại lóe lên hình ảnh của một tiểu mỹ nhân, trên gương mặt xinh xắn mang một nụ cười tươi tắn như một đóa hoa lê, mái tóc dài đen bóng, nhẹ nhàng khởi vũ, trên suối tóc đen mượt cài một đóa hoa trăng muốt, giữa một cánh đồng hoa xoay tròn, xinh đẹp tựa thiên tiên.

Y Y đang tự gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, mắt hạnh khinh liễm.

“Mẫn Hách yêu nam, ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao không giết ta, vì sao muốn ta gọi ngươi là ‘Khinh Âm ca ca” hay không?”

thân hình dưới thân cứng đờ, lông mi run rẩy, bạc thần mấp máy nhưng không thể nghe thấy tiếng thở dài.

“Trước kia, ngươi không phải là muốn giết ta hay sao? Nhưng sau lại vì cái gì mà không giết ta, thậm chí hôm nay, còn muốn liều mạng tánh mạng tới cứu ta?” Nàng một tay vô thức đặt lên vết thương đã lành bên ngực phải, bởi vì bộ vị trái tim của nàng khác hẳn với người thường, nhưng mà hắn lại nhất thanh nhị sở, là hắn tin tức rất linh thông, hay là chính mình quá mức mơ hồ?

Ngày ấy tại đình hoa sen, chủy thủ của hắn đã đâm vào ngực của nàng, nhưng lại không khảm nhập vào trái tim, đáy mắt nổi lên huyết vụ, sát ý đã rất rõ ràng nhưng sao lại không ngoan hạ sát thủ?

Thời điểm tỷ thí, rõ ràng có thể còn hơn chính mình, ngược lại bại bởi chính mình, cam nguyện mất đi một vạn binh quyền.

Hắn, trong miệng luôn mồm “dân đen”, nhưng rốt cuộc thì thế nào?

“Bổn vương không rõ ràng lắm.”

Năm chữ gọn gàng dứt khoát, hắn cố gắng nói bằng khẩu khí thoải mái, lại cực kì thận trọng, khiến cho người nghe không thể nắm bắt tâm ý của hắn qua lời nói, không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.

Bàn tay nhỏ bị hắn nắm lấy đang muốn giảy ra, đột nhiên trong tay lại truyền đến một xúc cảm dính dính rất là quái dị, nghiêng mặt, chỉ thấy trong lòng bàn tay một mảnh đỏ tươi.

Không phải máu của mình, bởi vì miệng vết thương trên người đã đều bị tiểu lục liếm khép lại, sao còn có thể chảy máu?

“Ngươi bị thương!”

Nàng thế này mới phát giác, hắn sắc mặt tái nhợt, trừ bỏ khóe miệng loan chảy một vệt máu đỏ tươi chói mắt, cơ hồ sắc mặt không có một tia huyết sắc, thậm chí là trắng xanh, tái nhợt đến đáng sợ.

Nàng chẳng qua chỉ là mới sáng sớm còn chưa có gì bỏ vào bụng đã bị hắn lôi kéo, loanh quanh cả buổi sáng, phơi nắng một tý, trải qua kinh hách vừa rồi, nghỉ ngơi một lát, tâm tình cũng đã tốt hơn rất nhiều, hai má cũng đã hồng hào trở lại, lại là sinh long hoạt hổ.

“ vết thương nhỏ.”

Hắn vẫn như cũ, dù chết vẫn cố chấp giữ sĩ diện, vừa rồi ngã xuống, ám khí trên lưng đã khảm nhập sâu vào da thịt, đau đớn như phiên sơn đổ hải bàn đánh úp lại, cũng là cắn răng không hừ một tiếng.

“Tiểu lục,”

Y Y lấy ngân xà từ trong áo ra, chậm rãi đem nó đặt ở trên người Mẫn Hách yêu nam,

“Ta còn nợ hắn một ân tình, ngươi giúp ta chữa trị vết thương trên người hắn có được không? Ác, còn có ám khí có độc.”

Rất là ủy khuất nháy đôi mắt màu hồng, tiểu lục dựa vào khứu giác tìm ra phương hướng huyết tinh hương vị, sau đó chui vào trong y phục của hắn, tìm kiếm miệng vết thương.

“Để cho tiểu lục giúp ngươi chữa khỏi miệng vết thương, chúng ta liền tìm cách thoát ra ngoài, nơi này không thể ở lâu, không biết hắc y nhân kia khi nào thì sẽ trở về,”

Nàng nhíu mi, đem bàn tay đang đặt trong tay hắn rút ra, trên mặt một mảnh lạnh như băng

“ Lúc đó, Mẫn Hách yêu nam, chúng ta cũng không còn nợ nần gì nhau.”

Nàng chưa bao giờ quên, bọn họ là địch nhân.

“không còn nợ nần gì nhau?” Tuấn mi một điều, hắn mở ra hai mắt, nghiền ngẫm nói,“Cho dù, hôn qua ngươi, cũng là không có quan hệ gì?”

“Hôn? Coi như là bị chó cắn qua, bất quá cũng chỉ như thế,” Mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng, tà nghễ liếc mắt một cái

“Nếu ngươi vẫn còn muốn ở tại chỗ này, tùy ngươi, ngươi muốn nói như thế nào đều không sao cả. E rằng lúc đó chỉ còn là một đạo thi thể.”

Coi như là bị chó cắn qua? Trong đôi mắt của Mẫn Hách hiện lên một tia tức giận.

“Bổn vương đường đường vạn kim chi chủ, lại bị ngươi đem ra so sánh cùng cẩu ngang hàng? Như vậy, cùng Phù Vân Khâu Trạch hôn nhau, lại như thế nào?” Lời này vừa nói ra, đúng là ngay cả chính hắn cũng giật nảy mình.

Phù Vân Khâu Trạch? Y Y trầm mặc xuống dưới.

“Chúng ta cũng không còn nợ nần gì nhau, ta không cần phải trả lời vấn đề của ngươi, cho dù trả lời, cũng không phải đáp án mà ngươi muốn, nghỉ ngơi đủ, liền đứng lên đi.”

Nâng lên tiểu lục chui ra ống tay áo, nàng lạnh nhạt liếc mắt một cái, khuôn mặt tái nhợt đã có lại một chút sức sống, không như vừa rồi, thực sự là dọa người, bây giờ, có lẽ đã không còn vấn đề…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.