Ái Phi, Trẫm Không Cho Xuất Cung!

Chương 4: Chương 4: Tái ngộ 2




Bình bịch, bộp bộp.

- Nhanh lên, bên kia.

- Ngươi theo ta…

Rình….loảng xoảng…

Khả Giai Dĩnh nhắm chặt mắt tiếp tục vùi đầu trong chăn ấm áp. Hôm nay sao lại ồn ào đến

vậy, nàng chỉ muốn ngủ thêm một chút. Nghe âm thanh huyên náo như vậy chắc trong cung lại

tổ chức yến tiệc gì đó. Trước kia dù nàng sống trong lãnh cung nhưng không phải chuyện xảy ra

bên trong nàng không biết. Hễ lần nào có sứ thần sang diện kiến hay đơn giản chỉ là các cung nữ

tiến cung là y như ràng mọi thứ lại rối tung cả lên mà tất cả cũng là để vừa mắt đức “lang quân”

cả đời không gặp lần hai của nàng.

- Vương phi, người đã dậy chưa ạ? – Tiếng gọi của tên thái giám truyền đến tai nàng.

Hai chữ “Vương phi” 5 năm rồi nàng không có nghe qua. Thứ nhất vì nàng đã bị đẩy vào

lãnh cung, thứ bậc của nàng chắc hẳn không ai còn nhớ. Thứ hai vị trí Vương phi cũng bị

truất từ khi nàng đến sống ở đây và cuối cùng là, trong Lãnh cung vốn không có ai để

hành lễ với nàng. “Không có ai”, ba chữ vừa hiện lên trong tâm trí khiến nàng mở trừng

mắt, cả người theo phản xạ ngồi bật dậy. Nàng không có nghe lầm, đúng là có người bên

trong lãnh cung, hơn nữa còn đang gọi nàng.

Khả Giai Dĩnh rón rén đi lại bên cửa, cố chỉnh cho bản thân không run rẩy, nàng nói với

ra bên ngoài:

- Có chuyện gì mà tìm đến ta sớm như vậy?

- Bẩm Vương Phi, hôm nay là lễ trừ giải vận hạn cho Hoàng Thượng. Thái Hoàng Thái Hậu

có lệnh người phải cùng tham gia. Chúng thần đến đây là để phụ người thay y phục và

trang điểm.

Giai Dĩnh nhẩm đếm ngày trên đầu ngón tay. Hôm nay đúng ngày hắn 25 tuổi, bản thân

nàng vốn không quan tâm gì tên háo sắc đó. Chẳng qua ngày cưới của nàng lại chính là

sinh nhật hắn, cũng là ngày nàng chính thức tiến cung thoát khỏi cuộc sống bay nhảy tự

tại. Nàng ho khẽ rồi cố hắng giọng mình xuống cho thật giống lời chủ nhân:

- Ta đã biết, ngươi cho người đặt y phục ở đây rồi ra ngoài. Đây là lệnh của ta, nếu các

ngươi không lui thì ta quyết không đến.

Đám nô tì đưa mắt nhìn nhau rồi quay ra nhìn thái giám. Trên mặt hắn bây giờ lộ rõ sự

khinh bỉ. Rõ rằng bản thân vì chút may mắn mà leo đến vị trí này, cũng chỉ được đảm

đương trong một ngày rồi lập tức chuyển đến lãnh cung, như vậy mà dám cao giọng sai

bảo hắn. Cũng tốt, hắn cũng không muốn hầu hạ một người phụ nữ xấu như ả. Hắn đon

đả đáp lời:

- Bẩm Vương phi, vậy chúng thần xin lui…

Nói rồi còn chưa nhận được lời chấp thuận của nàng, cả đám nô tì lần lượt nối đuôi hắn

rời khỏi lãnh cung.

Khả Giai Dĩnh hé mở nhìn đoàn người biến mất mới thò cả mặt ra ngoài. Nàng nhìn

chăm chú từng món y phục trên khay cùng những son phấn mà nàng chẳng mấy dùng

qua. Chết thật, nàng lại đi thiếu một bước. Bản thân nàng từ bé cầm kiếm còn giỏi hơn

cầm cọ phấn, bắt nàng tự trang điểm là y rằng nàng vẽ hề vào mặt rồi nhưng vậy không

phải tốt sao, nàng cũng nên tạo bất ngờ cho “phu quân” của mình mới được. Nghĩ đến

khuôn mặt tức tối của hắn ta, trên môi nàng lại nở nụ cười gian xảo. Được lắm nàng

cũng tò mò hắn sau năm nam trở thành cái bộ dạng gì rồi.

Giai Dĩnh ngồi đun cho mình một chậu nước con con. Nàng lau sạch vết thương, băng bó

cẩn thận rồi bôi thuốc đen lên khuôn mặt, chỗ bàn tay, vùng cổ. Sau đó dùng son môi,

phấn hồng tô khắp mặt. Ngắm nhìn khuôn mặt của mình trong gương, chính bản thân

nàng cũng không nhịn được cười. Năm năm trước nàng nghĩ bản thân đã xấu nhất rồi, ai

ngờ ngày hôm nay nàng còn có thể xấu hơn được. Nàng nhanh chóng thay y phục rồi

bước chân ra ngoài.

Đám nô tì vẫn đứng chờ nàng ở trước lãnh cung. Bộ dạng nề nếp cùng tôn nghiêm khiến

nàng có chút gượng gạo. Nàng cố ép mình đi đứng, nói năng cho thật giống bề trên. Cả

đám người sau khi thấy nàng ra cũng vội vã dẫn đường để nàng đến Đại điện.

-- -- -- -

Đại điện được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Trước kia nàng vẫn biết hắn là người xa hoa nhưng

không ngờ hắn lại phô trương đến mức như vậy. Nàng lén nhìn hắn bằng con mắt khinh bỉ xong

nhanh chóng cúi đầu. Năm năm qua xem chừng chứng sa đọa của hắn chưa phát huy tác dụng.

Bằng chứng là hắn trông vẫn khỏe mạnh như trước kia, không đúng bây giờ phong thái của hắn

còn đĩnh đạc hơn trước. Nếu như năm năm trước không phải chính hắn đá bay nàng ra khỏi tân

phòng thì có lẽ bây giờ nàng đã bị bộ dạng tuấn lãng của hắn mê hoặc.

Quách Hạo Nghiên đưa mắt lướt qua khuôn mặt nữ tử xấu xí nhất thiên hạ, cũng chính là

“vương phi” của hắn. Đúng như hắn dự đoán, nàng ta ngày càng xấu hơn. Bản thân nhan sắc

không bằng một nữ tì bên cạnh hắn, sao xứng với danh vương phi. Nàng ta đang nhìn lén hắn,

đáng chết sau hắn nhìn thấy trong mắt nàng ta sự khinh bỉ. Thật là hỗn xược! Hạo Nghiên, cố

chịu đựng thêm mấy canh nữa thôi, bộ dạng xấu xí như thế ngươi sẽ không nhìn thấy nữa.

- Hỡi các thần linh trên cao, Vương phi và Hoàng Thượng xin dâng chút lòng thành cầu

người bình an sức khỏe, giải trừ vận hạn cho Hoàng Thượng. Bẩm Hoàng Thượng,

Vương phi xin hai người cùng nhau bê lễ vật.

Ông thầy cúng sau khi đứng múa may một hồi mới chịu đi đến cuối buổi lễ. Quách Hạo

Nghiên chán nản bước đến đỡ lấy mâm lễ vật đã được Thái Thái chuẩn bị cho trước.

Hắn đưa mắt ám chỉ Giai Dĩnh tiến lại gần. Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, trong

miệng bánh hồng ngâm còn chưa nhai hết đã vội vã nuốt xuống rồi chạy đến bên hắn đỡ

lấy chiếc mâm.

- Ngươi nên chú ý một chút đến hình tượng bản thân. Ngươi không có hổ thẹn nhưng ta

có. – Hắn thì thầm vào tai nàng, từng từ từng câu có sức sát thương rất lớn.

Hắn dám sỉ nhục ta, dám sỉ nhục ta. Thật tức chết mà, nhìn khuôn mặt đểu cáng của

hắn, bắt nàng đứng cạnh hắn đúng là cực hình. Giai Dính cố nén cục tức to đùng xuống,

nàng cúi đầu lẳng lặng đưa tay đỡ lấy chiếc mâm.

Hạo Nghiên thấy nàng ta không đáp lại mình thì tỏ ra bực tức. Hắn nhìn chăm chăm vào

nàng không rời nửa bước. Cánh tay nàng ta cũng rất nhỏ, nếu như không đen như vậy

thì chắc cũng rất đẹp.

Cơn gió bất chợt thổi đến làm bay bay tà áo màu hồng sen của Giai Dĩnh. Chỗ áo trước

ngực cứ thế bị bung ra cho cơn gió lạnh buốt mơn trớn da thịt. Da thịt trắng nõn lộ ra

phân nửa, nàng sợ hãi kéo áo lại, luống cuống che đi phần thân thể trắng toát mê người.

Giai Dĩnh lúng túng ngẩng lên nhìn hắn ta, sau khi bắt được tia chán ghét trong mắt hắn

nàng mới thở khẽ lại tiếp tục đưa tay bưng mâm.

Hạo Nghiên nghĩ mình lại xuất hiện ảo giác nữa rồi. Vừa rồi hắn nhìn thấy nữ tử hắn

mong nhớ suốt mấy ngày qua trong thân thể nữ nhân xấu xí đó và cơn gió vừa rồi lại làm

hắn có ảo giác về làn da nàng ta. Hắn hoảng hốt nhắm mắt lại rồi mở ra nhưng lập tức

hắn lại thấy màu đen xấu xí ấy. Khuôn mặt hắn lại quay về bộ dạng lãnh đạm như trước,

có lẽ mấy ngày qua quá bận bịu duyệt tấu chương mà khiến bản thân nhầm lẫn.

……

Lễ giải trừ vận hạn vừa kết thúc, Khả Giai Dĩnh lập tức lao mình vào bàn ăn. Màu vàng

óng ánh của thịt lợn khiến nàng chảy nước miếng. Không biết bao lâu rồi nàng mới được

ăn thịt, cảm giác miếng thịt mỡ mềm mượt tan ra trong miệng khiến nàng không khỏi

xuýt xoa. Giai Dĩnh nhanh chóng dọn sạch tất cả đồ ăn trên bàn, sau đó lại quay sang

nhòm bàn tiệc bên cạnh.

Hôm nay không chỉ có mình nàng xuất hiện, tất cả các quý phi khác đương nhiên cũng

đều có mặt, mới đầu khi nàng mới đặt chân vào điện, chính bọn họ cũng quay sang nhìn

nàng với anh mắt ghê tởm nhưng lại pha chút đố kị. Cũng đúng, bản thân nàng xấu xí

như vậy lại có thể leo lên vị trí Vương phi, lại còn được song hành cùng Hoàng thượng

thực hiện nghi lễ. Nàng vốn không để ý mấy cái chuyện nhỏ nhặt như vậy vì trong lòng

nàng hắn mãi không là người đàn ông của nàng nên hắn có sủng ái ai, nạng cũng không

bận lòng. Bàn ăn đối với nàng xem ra còn cuốn hút hơn hắn.

Quách Hạo Nghiên chốc chốc lại liếc mắt nhìn qua nữ tử đang cắm cúi vào bàn ăn trước

mặt. Nàng ta vô tư chạy thẳng đến chỗ bàn ăn mà không hề hỏi han gì hắn, ngay cả một

câu xin phép cũng không. Hắn cũng không rảnh rỗi mà đi quản thúc nàng ta, cứ để nàng

ta như vậy thì tốt hơn.

Trăng dần lên cao, ánh trăng lan tràn trên nền đất chiếu rọi mọi ngóc ngách. Trái ngược

với khung cảnh yên tĩnh bên ngoài, trong điện vẫn tấp nập người hầu kẻ hạ, quan vua ăn

uống vui vẻ. Khả Giai Dĩnh cật lực thưởng thức sơn hào hải vị trên bàn, thật may nàng

được xếp ngồi cùng với các phi tần khác. Các nàng ta, một là không thể ăn vị phải tranh

nhau thu hút anh nhìn của nam nhân kia, hai là lo sợ ăn nhiều sẽ làm cơ thể không được

thanh thoát cho nên cả bàn tiệc đĩa lớn đĩa nhỏ đều do một tay nàng giải quyết. Nàng

mải ăn không để ý từ đầu yến tiệc có một ánh mắt cứ chăm chăm dõi theo mình.

- Rầm…

- Có thích khách, lập tức bảo vệ Hoàng Thượng.- Tước thị vệ rút gươm lao nhanh đến

đám thích khách, phi tần và quan lại thất kinh la hét. Trong điện một cảnh vô cùng hỗn

loạn. Quách Hạo Nghiên nhướng mày khó chịu, hắn căn bản ghét sự bất ngờ, từ bé đến

lớn chưa bao giờ hắn để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, vậy mà hôm nay lại lơ là

cảnh giác để bọn thích khách đột nhập vào đây. Lo sợ ư, hai từ đó sở dĩ suốt 25 năm qua

hắn chưa từng cảm nhận thậm chí còn chưa từng nghĩ đến nhưng sự việc hôm nay lại

làm hắn nhớ đến vị ân nhân lần trước. Nếu như lần trước không có nàng ta, xem ra hắn

đã không thể bình an ngồi trên long sàng thế này.

Nhìn thấy lưỡi kiếm lao nhanh về phía mình, Quách Hạo Nghiên nhanh chóng đứng dậy,

di chuyển tránh né, rút kiếm chống trả. Thích khách cũng không quá đông, chỉ tầm hơn

chục tên, song hắn căn bản vì các ái phi đang điên cuồng la hét mà phân tâm, chống trả

bằng phòng bị là chính. Khả Giai Dĩnh hoảng sợ nhìn khung cảnh trước mắt, ai ngờ rằng

ngay trong cung điện mà thích khách có thể đột nhập, quả thực không nơi đâu là an

toàn bằng lãnh cung của nàng. Ngày thường một con ruồi cũng chẳng thèm ngó đến nói

gì đến thích khách. Từ bé đã được học võ sư thầy trên núi, nên với nàng căn bản không

thấy sợ hãi mà lại coi như kịch vui để xem, dù không muốn phải thừa nhận nhưng tên

“cẩu hoàng thượng” kia thật sự múa võ rất đẹp, ánh mắt nàng rời ra xa mới bắt gặp một

tên thích khách đang tiến gần đến Khả phi. Trông bộ dạng kia chắc chắn là muốn dùng

nàng ta làm mồi nhử để khống chế hắn ta. Trước giờ ngay cả người qua đường gặp nạn

nàng cũng giúp đỡ, điển hình là vụ việc lần trước đã tặng nàng vết thương phủ dài nơi

cánh tay. Khả phi dù sao cũng là muội muội trên danh nghĩa của nàng, nàng cũng không

thể để nàng ta gặp nguy hiểm được.

- Mau chạy… - Khả Giai Dĩnh đẩy mạnh Khả An Tịnh ra xa, tay giơ lên chống trả. Đối

phương rất mạnh, hắn ta cũng không e dè việc nàng là nữ nhân mà châm trước cho

nàng, hắn tung quyền vô tình đụng trúng vết thương trên cánh tay nàng. Khả Giai Dĩnh

đau đến nhăn nhó măt mày, mồ hôi hột cũng rỉ trên trán. Nàng dùng hết sức bình sinh

đạp thẳng một quyền vào bụng hắn rồi tung người nhảy ra khỏi cung.

Tên thích khách rõ ràng xem thường thể lực của nàng nên không phòng vệ mà hứng

trọn quyền cước của nàng. Hắn lảo đảo ngã ra sau, lúc định đứng lên thì bị Tước thị vệ

đạp thẳng lên ngực, ép hắn không thể cựa quậy:

- Nói, ai sai ngươi đến đây?

…………………………………….

-Hộc…hộc…hộc- Giai Dĩnh vừa thở gấp vừa đưa tay áo quệt mồ hôi trên trán.Cánh tay

phải vừa đưa lên, cảm giác đau nhức lại xuất hiện hành hạ nàng. Nàng nhanh chóng nới

lỏng y phục, kéo vạt áo rồi nhìn vào bên trong. Vết thương nàng vừa băng bó sạch sẽ giờ

lại đỏ thẫm, có lẽ miệng vết thương vì tên thích khách kia mà lại rách ra rồi. Giai Dĩnh tiu

nghỉu đun một ít nước nóng, pha âm ấm rồi lau lại vết thương. Vừa lau nàng vừa trầm

tư suy nghĩ, chỗ thuốc mà tỉ tỉ cho nàng cũng sắp hết, vết thương nàng lại quay về trạng

thái như mấy hôm trước, có lẽ cần thật nhiều thuốc hơn nữa chuyện thích đột nhập vào

cung đã gây kinh động đến Thái Hoàng Thái Hậu, chắc hẳn ngày mai hắn ta sẽ cho người

canh phòng chặt chẽ hơn, khả năng nàng bổ trốn ra khỏi cung là không thể. Mấy ngày

nữa nàng lại phải dùng chỗ thuốc này thật tiết kiệm mới được.

Khả Giai Dĩnh đưa tay lần mò lá bùa mẫu thân nàng đưa cho, từ khi bà mất, đêm nào

trước khi đi ngủ nàng cũng mang ra xem rồi tự nói chuyện một mình như đang tâm sự

với mẫu thân vậy. Mỗi lần như vậy nàng lại cảm giác như bà vẫn còn sống và bình yên

hơn, lá bùa mang lại cho nàng hơi ấm giữa lãnh cung lạnh lẽo này. Tay lần mò trong túi,

không có, Khả Giai Dĩnh hoảng hốt ngồi bật dậy, đâu mất rồi, mắt lập tức nhìn ra ngoài

cửa, không lẽ do lúc nãy…

Trong cung mùi máu tanh nồng đượm và xác chết nằm la liệt, mọi thứ trở lại yên bình

như trạng thái vốn dĩ của nó. Quách Hạo Nghiên đăm chiêu nhìn vầng trăng trên trời,

lòng bất giác nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nữ tử của hắn- vương phi xấu xí đó lại có thể

đánh nhau, võ công của nàng ta quả thực không thể xem thường, rốt cục thì nàng ta là

ai, tại sao hắn lại có linh cảm nữ nhân hôm trước với xú phi đó là cùng một người. Hắn

khẽ thở dài, dù nghĩ thế nào cũng không thể, vương phi của hắn, cả về nhan sắc và

phẩm chất đều thua xa nàng ấy, làm sao lại là cùng một người, Quách Hạo Nghiên, mày

tương tư quá đâm sinh ảo mộng rồi. Hắn khẽ nhếch môi cười khổ, tầm mắt rơi xuống

vườn Thượng Uyển thì bắt gặp bóng dáng nữ nhân đang lúi húi tìm kiếm trong bụi cây.

- To gan, ngươi là ai mà đêm hôm dám lẻn vào Thượng cung…- hắn tức giận quát lớn, tâm

trạng hắn bây giờ thực bực bội, bất cứ ai đột nhiên xuất hiên trong tầm mắt cũng khiến

hắn thật khó chịu.

- Nô tì… nô tì…- Khả Giai Dĩnh hoảng sợ quỳ lạy xuống, mặt cúi gằm không dám ngẩng lên,

hôm nay nàng quả thật đã quá nóng vội, vừa nãy nhìn thấy lá bùa mà vui mừng quên

mất nhìn ngắm cung cảnh xung quanh, lại để tên Hoàng Thượng này bắt gặp. Xui xẻo

nhất là hiện giờ da náng đã được tẩy rửa, bây giờ có lẽ chỉ có thể nhờ bóng đêm che đi

dung mạo của nàng.

- Ngẩng lên, ta muốn ngươi ngẩng lên mà nói chuyện với ta…- Hắn không vui ra lệnh, bình

thường hắn không muốn người khác nhìn mình, nhưng bản thân lại sinh lòng hiếu kì với

nư tử đang run rẩy trước mặt.

Khả Giai Dĩnh run run ngẩng mặt lên, ánh trăng chạy dài trên khuôn mặt lộ dần ra làn da

trắng muốt, khuôn mặt mĩ lệ đẹp tinh khiết…

- Hoàng Thượng…- giọng nữ nhân run run vang lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.