“Ừ.” Hắn gật đầu, cũng không có hỏi nhiều.
Sơn Linh lén lút cười trộm, giống như là rất đắc ý khi vô tình trêu chọc được Vệ Lai.
Không đợi nàng cười xong, lại nhìn thấy Mạc Quý Trần dùng đũa của mình gắp toàn bộ cá hấp vào một cái bát nhỏ rồi dùng đũa kiểm tra gắp ra từng cọng xương cá, cuối cùng hết sức tự nhiên để vào bát của Vệ Lai, nói: “Cô nương hãy yên tâm dùng đi!”
Mặt khác, hai người ở trong phòng đều sửng sốt, Vệ Lai theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Quý Mạc Trần, lại thấy hắn hết sức chuyên chú ăn cơm, dường như hành động kia bình thường đến nỗi cũng không hề có suy nghĩ nào quá phận.
Mặt Sơn Linh đột nhiên sung huyết vọt lên đỏ bừng, ai oán chuyển ánh mắt ném về phía Vệ Lai, dùng ánh mắt hung hăng như muốn xẻo cô ra thành từng miếng thịt.
Vệ Lai bĩu môi khi thấy tiểu nha đầu ghen tị.
Sau đó yên tâm, thoải mái ăn những miếng thịt cá đã được bỏ xương: Quả nhiên rất ngon, thực sự không cảm thấy được cái xương cá nào ở trong miệng cả.
Lần đầu tiên cô ăn cá sau hai mươi năm, cũng không có điều gì xảy ra.
Con người của Quý Mạc Trần giống như có một loại ma lực, lời hắn nói, dường như làm cho cô tin tưởng vô điều kiện.
Thịt cá vẫn cứ lẳng lặng lại được gắp bỏ vào trong bát, thời điểm cô ăn Quý Mạc Trần vẫn chưa có nhìn qua bên này một lần nào, nhưng mỗi khi cá trong bát cô vừa hết thì lại có tiếp tục từng miếng khác lại liên tiếp lần lượt bỏ vào trong bát cho cô..
Loại cảm giác này đối với Vệ Lai mà nói thật hoàn toàn mới mẻ, hết sức xa lạ.
Cho tới nay, thói quen của cô đều bị người ta lấy giọng ra lệnh truyền đạt các loại tin tức, cũng quen tiếp nhận đối với bất kì chỉ thị nào, càng quen với việc sống lạnh lùng tự lo cho bản thân.
Cho dù là sống chung với bốn chị em, nhưng cũng đều là tự bản thân chiếu cố chính mình.
Không phải là mọi người không có quan tâm nhau, mà là các cô hiểu được, các cô phải dựa vào vốn liến ấy để sinh tồn.
Lúc này nhìn trong bát lại có cá, như vậy trong nháy mắt Vệ Lai rất cảm động.
“Tiểu nha đầu sao lại không ăn?” Muốn nói sang chuyện khác để che dấu đi sự khác thường của mình, Vệ Lai ngẩng đầu lên nhìn Sơn Linh nói: “Tiểu nha đầu, sao không bao giờ thấy cô ngồi ăn cơm với chúng tôi vậy?”
Sơn Linh như là nhìn thấy quái vật, nhìn nhìn cô một lúc sau mới nói: “Tôi là nha hoàn.”
“Hả?” Vệ Lai bị chặn họng không nói được gì, suy nghĩ lại dường như những người ở cổ đại rất xem trọng địa vị.