“Thật tốt quá! Cô mau đi nói đi, mau đi nói đi! Hóa ra tôi đã bị chủ nhân nhà cô nhìn thấy hết rồi ư! Vậy thì hắn nhất định phải cưới lão tử! Aizzz, dáng dấp hắn dễ nhìn như thế, lão tử còn cầu mong gì bỏ gần tìm xa đi gả cho người khác chứ!”
Hiếm khi có dịp trêu ghẹo người, cũng không để ý, hai chữ “Lão tử” câu nói ưa thích treo ở cửa miệng ngày trước được cô không ngượng miệng nói ra.
Tiểu nha đầu kia đã gần như mất hết hy vọng, cũng hoàn toàn bị sụp đổ.
Cô ta cho rằng thật sự là không thể nào nói chuyện với một cô gái điên khùng như vậy, theo bản năng hai tay ôm đầu xoay người như muốn lao ra khỏi phòng.
Nhưng vừa chạy được một nửa đột nhiên quay đầu lại, nhìn chòng chọc Vệ Lai thật lâu, sau đó ném lại một câu nói khiến Vệ Lai cũng cảm thấy rất có thể muốn giết người:
“Không phải cô từ thanh lâu trốn ra đây đó chứ?”
Vệ Lai trợn trắng mắt!
Được rồi! Mình thua!
Quay đầu trở lại dứt khoát nhắm chặt mắt không thèm để ý cô ta nữa, em gái này thật không đáng yêu chút nào, lại còn nói mình từ thanh lâu chạy trốn ra đây.
Chẳng lẽ diện mạo Lam Ánh Nhi này nhìn rất giống với con gái nhà bất lương hay sao?
Thật vô lương mà đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên người Lam Ánh Nhi, người nào đó lựa chọn hoàn toàn xem nhẹ những lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy mùi khiêu khích của mình.
Tiểu nha đầu rất hài lòng với thắng lợi cuối cùng của mình, tươi cười hớn hở vòng trở lại, sau đó nhìn về phía cô nói:
“Không sao, nếu như cô cầu xin tôi, tôi sẽ giúp cô giấu kín bí mật này!”
Cô im lặng không nhúc nhích!
“Hừ! “Nửa chết nửa sống”, lần này cô không còn lời gì để nói sao! Tâm địa chủ nhân tôi có tốt hơn nữa cũng sẽ không cưới một nữ nhân trong thanh lâu đâu! Tôi đi sắc thuốc cho cô, cô phải mau mau khỏe lại rồi sau đó đi cho thật xa! Tuyệt đối không được trở lại quấy rầyquấy rầy cuộc sống yên ổn của chúng tôi nữa! Biết chưa?”
Nói dứt lời, tiểu nha đầu nhảy nhót chạy ra ngoài, Vệ Lai thậm chí có thể nghe được sau khi cô ta ra khỏi phòng kìm lòng không được khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian.
Thật là một nha đầu đơn thuần vui vẻ.
Vệ Lai không khỏi than nhẹ, nghĩ tới dáng vẻ tiểu cô nương giận dỗi với mình, đơn thuần đáng yêu như thế, cô ấy giống như một đoạn tuổi thơ ấu ngắn ngủi được cô mãi mãi niêm chôn cất vào chỗ sâu nhất trong ký ức.
Khi còn bé, vẫn luôn cho rằng cục Quốc An chính là một nơi vô cùng tốt, ít nhất cũng có nhiều bạn nhỏ cùng tuổi ở chung với nhau, có thể rất nhanh được vứt ra khỏi đầu nỗi ám ảnh cha mẹ mình bị tai nạn xe cộ qua đời.