“Ánh Nhi!” Hắn lại gọi tên nàng, “Gả cho ta!”
Lần này cô gái chợt ngẩng đầu lên, nhưng nhìn hắn giống như gặp phải quái vật.
Thật lâu mới yếu ớt lên tiếng, “Ta là tẩu tẩu của huynh.”
“Huynh trưởng ta đã chết rồi!”
“Nhưng ta vẫn là tẩu tẩu của huynh!”
“Các người vẫn chưa có viên phòng, không được tính!” Hắn hung hăng nắm chặt hai quả đấm, hờn dỗi dâng tràn trong lòng không có chỗ nào để phát tiết. Một tiếng tẩu tẩu đó đã làm cho khoảng cách giữa hắn và nàng càng thêm xa cách.
“Tại sao huynh lại không chịu hiểu?” Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, nâng lên một bàn tay ấn vào ngực mình: “Huynh ấy đã cắm rể ở tại chỗ này rồi: Ta bất chấp phụ thân phản đối, đối đầu chống lại tộc nhân, chấp nhận bị nguyền rủa ngàn dặm xa xôi đến tận đây tìm huynh ấy. Cuối cùng cũng có thể được chắp tay cùng huynh ấy, huynh có không biết, để làm được việc này thì cần phải có bao nhiêu dũng khí?”
“Hắn là Hoàng đế, nói thế nào chắp tay?” Hoắc Thiên Trạm nhìn chằm chằm người con gái ở trước mặt, có trời mới biết khi hắn nghe nói nàng sắp chạy tới Sở Đô thành hôn với hoàng huynh thì trong lòng hắn đau khổ biết dường nào. Hắn cho rằng hắn có thể quên, cho rằng chỉ cần mình tìm khắp thiên hạ có người con gái nào giống như nàng là có thể thay thế được. Nhưng đã lặp đi lặp lai nhiều ngày, kết quả chính là dù ở trong giấc mộng hắn vẫn không thể nào thoát khỏi hình bóng của nàng!
“Vậy còn huynh?” Nàng mỉa mai cười, “Chẳng phải sau này huynh cũng là Hoàng đế sao?”
Câu hỏi này khiến hắn không nói được lời nào.
“Thiên Trạm!” Nàng đột nhiên nhướng người về phía trước, bất thình lình bắt lấy hắn, có chút khẩn thiết nói: “Bọn họ đều nói là ta giết huynh ấy, nhưng ta không có! Huynh ấy đột nhiên hô lên rồi không thở được nữa, sau đó gục ngã ở trên giường: Ta thật sự không có làm! Sao ta có thể giết huynh ấy, ta thà rằng mình chết cũng sẽ không muốn huynh ấy chết!”
Trên mặt nàng tràn đầy uất ức, nhưng nhiều hơn chính là sự yêu thương lưu luyến đối với người đó.
“Ta tin nàng!” Hắn giơ tay lên xoa nhẹ mặt nàng, “Ánh Nhi, gả cho ta đi, ta sẽ cho nàng suốt cuộc đời này được hạnh phúc!”
“Quên đi!” Nàng lại quay trở về gần bên vách tường, “Ta trông giữ huynh ấy ba ngày rồi sau đó cũng sẽ đi theo huynh ấy: Đừng nói trong lòng ta chỉ có huynh ấy, cho dù ta có tình cảm với huynh đi chăng nữa thì Thái hậu và Hoàng hậu làm sao có thể cho phép một nữ nhân như ta lại một lần nữa bước vào Hoàng gia? Có lẽ cái chết mới chính là sự giải thoát tốt nhất!
***
Vệ Lai chưa từng mà cũng không có nghĩ tới, sau khi trải qua cái chết mình lại có thể khôi phục được ý thức.
Thế nhưng vào khoảnh khắc vừa mở mắt ra lại chứng kiến dưới thân là một vùng lửa đỏ rực, mái tóc dài của cô trực tiếp bị hơ trong ánh lửa, không khí bốn phía cũng theo đám lửa nóng rực mà không ngừng run rẩy.
Thử giật giật tay chân, lại phát hiện tứ chi mình đã bị ai đó trói chặt. Vùng vẫy thử mấy cái cô chợt phát hiện ra thứ, trói chặt tay chân mình hẳn là vài sợi dây thừng loại nhỏ.
Bây giờ tra hỏi gián điệp còn nghiên cứu ra cách cột người vào trên lửa y hệt như nướng gà ư?
Nhưng mà dùng dây thừng để trói, việc này cũng thật hết sức khôi hài đó nha?