Vệ Lai biết, một ngày nào đó mình sẽ ra khỏi nơi này, một ngày nào đó, mình sẽ trả lại hết những gì mà Lam Ánh Nhi nợ, sau đó làm chính mình trở về làm Vệ Lai!
“Cô nương!” Xuân Hỉ ôm một bộ quần áo mới tinh đi vào, “Cô nương người đừng ngâm lâu.” Vừa nói vừa đặt quần áo trong tay xuống bàn đá, sau đó đi thu dọn đồ Vệ Lai thay ra.
“Này!” Vệ Lai vội gọi nàng lại, sau đó chỉ vào bộ quần áo trong tay nàng nói: “Bộ này cô giặt qua một lần, sau đó nhất định phải hoàn hảo không hư hỏng mang về cho ta, biết không?”
Tiểu nha đầu gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều: Lúc đầu vào cung lão ma ma đã dạy bảo, chủ tử nói vĩnh viễn đúng, không được hỏi chủ tử tại sao, chỉ cần phục tùng là được rồi.
“Vâng, cô nương!” Xuân Hỉ hơi cúi người, “Trước tiên để nô tỳ mang bộ đồ này ra ngoài, sau đó trở lại hầu hạ cô nương.”
Vệ Lai gật đầu một cái, thấy nàng ta rời khỏi đây thì tự động đứng lên.
Dùng một tấm vải nhung đặt ở bên lau khô người, tự mình động tay mặc áo vào.
Trời vẫn chưa sáng, mình phải tranh thủ ngủ một giấc, khi tỉnh lại lần nữa, đúng lúc Xuân Hỉ mang nước rửa mặt đặt ở phòng ngoài tẩm cung.
Xong bữa sáng, người nào đó đang ngồi trong phòng ngẩn người phải nghênh đón hoàng hậu nương nương, vị khách đầu tiên tới Cung Ánh Tuyền này.
Khi hoàng hậu mặc cẩm phục cùng mấy cung nữ thái giám đi kèm đằng sau đến, cô nhận ra người con gái này chính là người hôm đó mình vừa tỉnh lại đã tới cầu tình giúp cho mình cùng Lão thái thái và ác phụ đó.
Lúc này Vệ Lai đang tùy tiện ngồi trên bàn, một tay tùy ý lật sách giải trí Xuân Hỉ vội tìm cho nàng giải buồn.
Hoàng hậu Thuần Vu Yến thấy cảnh tượng này thì bước chân bỗng dừng lại.
Vung tay lên, tất cả hạ nhân phía sau lùi hết ra ngoài, chỉ còn một mình nàng đứng trong phòng hơi nhíu mày nhìn Vệ Lai.
Xuân Hỉ cũng thức thời rời đi, Vệ Lai có chút bất đắc dĩ: Rốt cuộc vẫn là nữ nhân có quyền thế gần với trời, vốn là nha đầu hầu hạ mình, quay đầu lại vẫn phải nghe người ta sai bảo.