“Vậy phải xem ngươi giúp hắn trước hay hắn giúp ngươi trước!” Vệ Lai khoát khoát tay, “Nếu cái này không thương lượng được, rất có thể thất bại, quan hệ của hai bên cũng theo đó mà bế tắc.”
“Hắn cần giúp ta trước!” Hoắc Thiên Trạm từ chối cho ý kiến, “Trận giặc biên quan đó ta muốn đánh cũng được không đánh cũng được, nhưng ngôi Hoàng đế dù thế nào hắn cũng muốn ngồi.”
“Ha ha...” Vệ Lai cười mắng hắn, “Gian thương!”
“Không gian dối không phải là con buôn!” Hoắc Thiên Trạm cũng cười, “Xen vào chính vụ nước hắn, ta phải lấy được chút lợi ích mới tốt. Thế nhưng thái tử cũng không phải là kẻ ngu, ta chờ xem sau khi hắn đến đây sẽ nói gì.”
“Ta cũng muốn xem!” Vệ Lai giật nhẹ ống tay áo hắn, “Đến lúc đó nếu như có náo nhiệt, nhất định đừng quên gọi ta... Hoắc Thiên Trạm...” Cô dần dần buồn ngủ, “Ta mệt rồi, ngươi có thể ẵm ta về không?” Người nào đó bắt đầu ăn vạ, “Rượu của các ngươi quá say lòng người, buồn ngủ quá.”
Hoắc Thiên Trạm bất đắc dĩ cười khổ, lại đứng dậy, đưa tay bế ngang người nàng lên.
“Cũng tốt.” Hắn nói, “Cũng tốt! Không làm vợ chồng, cứ làm bằng hữu như vậy, coi như là an ủi.”
Hoắc Thiên Trạm nhìn nàng, cười đến đau khổ.
“Ngươi có ý đồ gì đây? Ngươi là Hoàng đế, muốn loại phụ nữ gì mà chẳng được? Đừng có nói với ta Lam Ánh Nhi chỉ có một, có lẽ ngày mai sẽ có một cô gái khác đi vào lòng ngươi. Hoắc Thiên Trạm ngươi đừng không tin, chờ xem đi!”
“Được!” Hắn gật đầu, “Ta chờ.” Cánh tay siết chặt, “Ánh Nhi ta còn câu nói kia, chỉ cần nàng hạnh phúc vui vẻ, không cần để ý đến ta.”
Một đường ôm người trở về lãnh cung, Xuân Hỉ thấy tình cảnh này cho rằng hai người nảy sinh tình cảm, không khỏi vui sướng nhướng mày.
Vội vàng vào nhà trải chăn ra, lúc bị Hoắc Thiên Trạm đuổi ra ngoài vẫn còn cười trộm.
Vệ Lai có chút bất đắc dĩ nhìn bọn Xuân Hỉ đóng kín cửa phòng, không khỏi nói.
“Bây giờ nha đầu này thật đúng là trưởng thành sớm rồi.” Hoắc Thiên Trạm nhíu mày, nàng chỉ chỉ phía cửa, “Ngươi xem Xuân Hỉ mới bao nhiêu tuổi! Thế mà cũng biết chuyện nam nữ này.”
“Chuyện nam nữ gì?” Hắn cố ý đùa nàng.