Hoắc Thiên Trạm bắt không được, người cũng theo đó bị văng ra ngoài.
Cũng may võ nghệ hắn tài tình, mặc dù có chút chật vật nhưng cũng không đến nỗi bị ngã xuống thật.
Khoảnh khắc tuột khỏi lưng ngựa, ngay lập tức vận khí đan điền cả người bay vọt lên giữa không trung, lưu loát xoay người một vòng sau đó vững vàng đáp xuống mặt đất.
Mà Vệ Lai ở dưới bụng ngựa cũng không khá hơn gì mấy, khi ngựa xông lên phía trước nàng theo quán tính trượt xuống đuôi ngựa, hay bởi vì lúc ném Hoắc Thiên Trạm sử dụng lực quá lớn, hành động đó ngược lại đã làm mất đi trọng tâm khiến cho hai chân giảm lực thoáng chốc liền rớt lại phía sau.
Hoắc Thiên Trạm rơi xuống vừa mới đứng ổn định lại thì trông thấy tình thế đó của nàng ngay lập tức khẩn trương lên lại.
Nhún người một cái, vội vàng chạy đến dưới người Vệ Lai, chuẩn bị dùng thân mình để đỡ lấy người.
Hắn nghĩ là dù thế nào cũng không thể để nàng ngã xuống đất được, nhưng không biết, Lam Ánh Nhi này đã khác nhiều so với trước đây.
Thấy hắn nhào tới, phản ảnh đầu tiên của Vệ Lai nghĩ là người này muốn thừa lúc mình đang yếu thế không ổn định mà tấn công bắt lấy mình.
Vì vậy, trong cùng một thời gian khi Hoắc Thiên Trạm nhào tới dưới người mình, Vệ Lai đột nhiên đánh một vòng ở giữa không trung, cơ thể đang vắt ngang liền nghiêng qua bay thẳng ra ngoài.
Hoắc Thiên Trạm làm sao cũng không ngờ nàng lại có chiêu này, trong lúc nhất thời không tránh khỏi ngơ ngác.
Mà Vệ Lai lúc này đang đón gió phía Bắc, nhìn tới nam tử ở trước mặt nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ!
Vèo!
Không có ai ngờ rằng, vào lúc hai người đều có tâm sự riêng lại còn bị vây trong tình thế chật vật thế này, lại có một mũi tên nhọn xé gió phóng tới từ phương hướng Hoắc Thiên Trạm đang đuổi theo.
Hai người đồng thời phản ứng được, nhưng lúc này toàn thân Hoắc Thiên Trạm còn đang dốc sức nhào trên mặt đất, mà Vệ Lai thì vừa khớp dùng mủi chân chấm xuống đất, thân thể Lam Ánh Nhi chịu đựng không nổi sự vận động luân phiên kịch liệt này, chân trái lại khéo léo đúng lúc này bị rút gân!
Vì vậy, không có một chút nào ngoài ý muốn, mũi tên nhọn đó thẳng tắp cắm vào ngực trái Vệ Lai, “Phập” một tiếng lún vào cả tấc!
“Hự!” Vệ Lai bật lên tiếng rên, khuôn mặt vốn đã không có bao nhiêu huyết sắc lúc này lại càng trắng bệch.
Mắt cá chân lúc rơi xuống vốn đang bị rút gân hoàn toàn mất hết hơi sức, tiếng “Bịch” thay cho cả cơ thể nặng nề ngã xuống.