“Một nửa binh quyền à!” Vệ Lai nhìn trời, “Đó là xui xẻo, có một nửa binh quyền, dù người ta muốn cường thủ hào đoạt, thái tử cũng chỉ nắm chắc năm phần, chuyện chưa chắc đã thành.”
“Không phải năm phần sợ là đến ba phần cũng không có!” Hoắc Thiên Trạm cười khổ lắc đầu, “Binh quyền Liêu Hán phân thành hai khối binh bài hào lệnh, một là Hổ Phù, một là Long Phù. Hiện thời Hổ Phù nằm trong tay nhị hoàng tử, mà Long Phù lại bị Hoàng đế giữ rất chặt, không rơi vào tay thái tử!”
“Haaa...!” Vệ Lai vui vẻ, “Thì ra Hoàng đế muốn phế thái tử lập người hiền đức khác rồi.”
“Cũng không hẳn! Thái tử là con trai trưởng của Hoàng đế Liêu Hán, từ nhỏ được hết sủng ái. Mặc dù trưởng thành không tiến bộ gì, nhưng đoán chừng Hoàng đế Liêu Hán giờ cũng không hạ được quyết tâm phế lập đâu.”
Vệ Lai suy nghĩ trong chốc lát, lắc lắc đầu, “Đây là việc nội bộ gia đình của người ta, ngươi sao có thể quản được? Vậy thái tử tới tìm ngươi làm gì?”
“À.” Hoắc Thiên Trạm nhún vai, “Nội bộ gì, hắn muốn làm Hoàng thượng, lại không nghĩ được cách ngay trên địa bàn của mình, đương nhiên là đến chỗ ta cầu viện.”
“Thế nào? Đệ đệ của hắn tỏ vẻ kiên quyết muốn tranh ngôi vị Hoàng đế với hắn sao?” Vệ Lai thấy hứng thú, nhưng trong lòng lại ra sức khinh bỉ mình một phen.
Cô thế này có nên tính bị bệnh nghề nghiệp không? Vì sao một bên liều mạng bài xích trung tâm quyền lực, liều mạng muốn cách xa, nhưng bên kia khi nghe có gì liên quan đến việc này, trong lòng lại luôn có chút hưng phấn nho nhỏ? Đây chính là thói quen sao?
“Tranh cái gì!” Hoắc Thiên Trạm cảm thán. “Mấy năm trước khi ta theo hoàng huynh cùng đi Liêu Hán, đệ đệ kia ta đã từng gặp. Loại người như vậy sao lại coi trọng một ngôi vị Hoàng đế? Thái tử Liêu Hán thật quá đề cao ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia rồi!”
“Loại người như vậy?” Vệ Lai rất tò mò, “Đối với người đời mà nói, lấy được quyền lực chí cao vô thượng, không phải là điều mà người người tha thiết mơ ước sao? Huống chi là một người đàn ông, còn là một người đàn ông sinh ra và lớn lên trong Hoàng gia!”
“Người đệ đệ kia lại không giống!” Hoắc Thiên Trạm nói rất chắc chắn, “Nàng chưa từng thấy hắn cho nên mới không tưởng tượng được đó là một người thế nào...”