Một chút hơi sức gắng gượng còn sót lại cuối cùng nhìn hắn cố nở ra một nụ cười, Vệ Lai rất muốn nói cảm tạ với hắn, cũng thật sự có chút kích động muốn trêu ghẹo mỹ nam một chút.
Nhưng mà cô thực sự không còn hơi sức nữa, thậm chí nụ cười đó chỉ mới gượng được một nửa thì đầu đã lệch sang một bên hoàn toàn chìm vào hôn mê.
***
Ngủ một giấc ấy cũng không biết ngủ qua bao lâu, thời điểm khi có lại được chút ý thức thì cảm giác khó chịu trên dưới toàn thân đã giảm bớt rất nhiều.
Vệ Lai còn nhớ rất rõ những tình huống đã xảy ra, thậm chí cô còn nhớ được người dùng tên làm tổn thương mình có bộ dạng như thế nào.
Chỉ tiếc đối phương có lẽ đã bị người đuổi theo mình đánh cho hết thở, bằng không ở trong danh sách kẻ thù của cô lại có thêm một người rồi.
Nơi ngực có hơi lạnh nhè nhẹ xuyên thấu vào da làm dịu bớt cơn đau, chắc là do một loại thảo được thượng đẳng nào đó, Vệ Lai nghe được có mùi thơm ngát của hoa cỏ thiên nhiên.
Thử nhúc nhích ngón tay ở trong chăn, cũng không tệ lắm hoạt động không có vấn đề gì.
Kẹt...!
Ngay lúc cô dự định vận động di chuyển mấy ngón tay khác nữa thì cửa phòng được người từ bên ngoài đẩy vào.
Vệ Lai giữ nguyên trạng thái ngủ mê không nhúc nhích, bước chân người tới không nhẹ, nhưng có lẽ do mang giày vải đế mềm nên tạo ra tiếng vang cũng không lớn lắm.
Nhưng thái độ như vậy đối với một người còn đang nằm trên giường bệnh thì thật đúng là không lễ phép à, lòng Vệ Lai không hề khách sáo mà thầm mắng mỏ đối phương một phen, sau đó bắt đầu suy đoán người này sẽ là thần thánh phương nào.
Điều đầu tiên nghĩ đến là không phải mình lại bị bắt về hoàng cung chứ?
Bạch y nam tử cứu mình cùng với những người trong cung đó có phải là một phe hay không?
Nhưng rất nhanh liền loại bỏ ý nghĩ này.
Bởi vì cô nghe được tiếng nước chảy.
Không sai, là âm thanh tiếng suối chảy, ở tại một chỗ cách gian phòng này không xa hẳn là có một dòng suối nhỏ.
Điều này làm cho lòng cô an định không ít, liều cái mạng nhỏ chạy trốn một vòng, nếu như cuối cùng vẫn bị bắt trở về vậy thì cũng thật là buồn bực.
Vệ Lai nhớ trước khi hôn mê mình được bạch y nam tử mang mình thoát khỏi chỗ khe suối, như vậy hiện tại tiếng nước chảy mà mình nghe được hẳn là truyền đến từ kia con suối nhỏ kia: Vậy thì nơi này, không lẽ là nhà của vị bạch y soái ca kia hay sao?