Ở hiện đại có nhân sĩ chuyên nghiệp đã từng nói, anh chị em ruột rất dễ tạo thành hai kiểu tính cách đặc thù rõ ràng hoàn toàn khác nhau. Nhưng dù chênh lệch lớn thế nào, luôn sẽ có một vài điểm giống nhau tồn tại giữa hai người. Có lẽ rất khó bị người khác phát hiện, nhưng lại không thể không thừa nhận sự tồn tại của nó.
Nàng nghĩ, điểm giống nhau của anh em Quý gia chính là lúc này!
Cuối cùng buông tha cho việc ngồi canh ở chỗ này, Vệ Lai lặng yên không một tiếng động chạy khỏi tòa cung viện.
Trên đường trở về lãnh cung, hai thị nữ mang đèn cung đình đi qua một con đường nhỏ. Vệ Lai thấp thoáng nghe được cuộc nói chuyện của hai người có nhắc tới thái tử Liêu Hán, vì vậy lặng lẽ đi theo, lại không ngờ nghe được một cuộc đối thoại thế này —
“Không phải hôm trước Đức Vân được đưa đi hầu hạ thái tử Liêu Hán sao? Tại sao lại làm hạ nhân rồi?”
“Hầu hạ cái gì!” Một cô nương khác cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, sau đó hơi có chút cười nhạo mà nói. “Đức Vân ngày ngày nằm mơ cũng muốn đổi đời làm chủ tử, vừa nghe nói thái tử Liêu Hán muốn tìm nữ nhân thị tẩm, dùng bạc đút lót để được vào. Nhưng sau đó ngươi biết thế nào không?” Nàng hạ thấp giọng, “Đức Vân sau khi trở lại lén nói với ta, thái tử không chạm vào mấy cô nương các nàng. Cũng không biết là không vừa mắt hay thái tử kia ‘không được’, tóm lại, mấy cô nương kia đi vào thế nào thì đi ra như thế, từ đầu đến chân vẫn còn nguyên vẹn.”
“Hả?” Nha đầu hỏi có hơi kinh hãi, “Sao lại có chuyện như vậy? Vậy thái tử không muốn chạm vào nữ nhân, còn gọi đến làm gì? Bày cho đẹp mắt ư?”
“Ai biết được! Chỉ khổ mấy người từng vào tẩm cung thái tử. Đức Vân nói, đời này của nàng coi như xong, nàng nói không bị thái tử chạm vào, nhưng ai tin chứ? Đã vào thùng nhuộm, còn có thể trắng được sao? Về sau ai muốn cưới người như vậy? Mệt nàng còn luôn nghĩ một ngày nào đấy có thể được Hoàng Thượng coi trọng, sau đó bay lên làm Phượng Hoàng!”
Giọng nói chuyện xa dần, Vệ Lai không đi theo nữa.
Xoay người nhìn lại hướng vừa mới đi, vẫn còn có thể nhìn thấy tòa cung viện kia.