Ái Phi Trẫm Là Đặc Công

Chương 55: Chương 55: Quá mờ ám, lão tử không chịu nổi




Quý Mạc Trần không nói, đã rất quen với thái độ này của Vệ Lai rồi: Cũng không giận, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đi lên trước lấy roi ngựa, đi thẳng đến chỗ mặt đối mặt với nàng, lúc này mới nói tiếp:

“Tại sao phải đi?”

Lần này Vệ Lai không trốn tránh, có một số việc phải không bàn dù có thế nào cũng không tránh được, tựa như tòa hoàng cung này, nàng biết, sớm muộn gì có một ngày, sẽ có người tìm nàng đòi lại món nợ nợ Lam Ánh Nhi kia.

“Quý Mạc Trần!” Đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện nghiêm túc với hắn như thế, gọi tên của hắn. “Quý Mạc Trần thật xin lỗi, ngươi đã cứu ta chứa chấp ta còn trị thương cho ta, nhưng lúc ta đi lại không nói với ngươi một tiếng, thật thật xin lỗi! Nhưng mà... Ta không thể không đi!”

“Lý do.” Hắn tựa như thật bình tĩnh, một chút cũng không nóng nảy đến mệt mỏi.

Vệ Lai gật đầu một cái, lại giơ tay lên đè lại cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo của vết thương, sau đó nói:

“Ngươi xem, ta đây thương nặng như vậy, rất rõ là bị người ta bắn trúng tên: Mặc dù ta chạy, nhưng là thoát được nhất thời, nhưng không thoát một đời: Một ngày nào đó kẻ thù sẽ tìm đến, ta không muốn quấy rối sự thanh tĩnh của ngươi...” Nàng ngừng một chút, thẳng nhìn Quý Mạc Trần, lại nói: “Ta thấy võ công của ngươi rất cao, không tin mấy canh giờ trước trộm kín mà mấy người kia lại không phát hiện ra ngươi: Ta không muốn cuộc sống yên tĩnh của ngươi bị ta quấy rối, thế đời này một mình ta nước đục trôi đi là được rồi, không cần kéo ngươi xuống cùng.”

Một phen nói xong, Quý Mạc Trần hồi lâu cũng không nói gì.

Hắn thật sự không ngờ nàng rời đi hẳn là vì ba tên do thám lẻn vào khu trúc nhỏ trong đêm vừa nãy, hắn cho rắng đây chẳng qua là một đoạn nhạc đệm trong cuộc đời của hắn, lại không ngờ rằng bị nàng hiểu lầm là người trả thù nàng.

Không khỏi cười khổ một hồi, sau đó lại giơ tay, ngón tay lơ đãng cuốn lên nàng đang hơi hoảng loạn.

Người Vệ Lai không được tự nhiên, không thể không lập tức lui về phía sau một bước.

“Sao vậy?” Quý Mạc Trần lo lắng, hỏi tới một câu.

“Quá mờ ám, lão tử không chịu nổi.” Theo thói quen thốt ra một câu như vậy, sau đó ngẩn người, nhưng cũng không sửa: Chỉ nói tiếp: “Ta đã nói sau này sẽ không bắt nạt Sơn Linh rồi, không thể chỉ nói không được, nên dùng hành động thực tế để biểu hiện chút mới được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.