Hoắc Thiên Trạm gật đầu, nhưng nghĩ lại vẫn yêu thương vuốt cái mũi nhỏ của nàng, hơi giận nói. “Học được cách uống rượu từ khi nào vậy?” Không đợi Vệ Lai giải thích, lại kéo tay nàng, đi về phía khác. “Dẫn nàng trốn đi uống rượu!”
“Hoàng thượng mà uống rượu còn phải trốn?” Vệ Lai vui vẻ nói, “Thật kích thích à nha!”
“Không phải Hoàng thượng còn phải lén uống rượu mà là không muốn sai hạ nhân, muốn được yên tĩnh với nàng.”
Vệ Lai gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó liền được hắn nghênh ngang dắt tới ngự thiện phòng.
Hoắc Thiên Trạm để nàng chờ bên ngoài, còn mình thì lén đi vào, chỉ một chốc đã ôm một vò rượu đi ra.
Dắt nàng chạy vội tới một cái hồ nhỏ, hai người ngồi dựa vào một khối đá lớn, Vệ Lai bĩu môi với vò rượu.
“Chỉ có một vò?”
“Còn muốn thế nào!” Hắn trợn mắt, sau đó mở vò rượu ra.
Ngay lập tức, mùi rượu đến mũi, khiến Vệ Lai phải cướp từ tay hắn.
“Cho nàng uống trước!” Hoắc Thiên Trạm cười nàng, “Nhìn nàng gấp đến độ như vậy, Ánh Nhi không thể làm được chuyện như vậy!”
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả hắn cũng sửng sốt.
Chẳng lẽ hắn đã chấp nhận sự thật nàng không phải Lam Ánh Nhi rồi sao?
Hoặc nên nói, đã chấp nhận chuyện nàng không phải là Lam Ánh Nhi ngày xưa!
Vệ Lai cũng sửng sốt một chút, nhưng không nói gì nữa, chỉ giành lấy vò rượu, sau đó nói “Chúc ta sinh nhật vui vẻ”, sau ngửa cổ lên, đổ một ngụm rượu.
Rượu ngon xuống bụng, cảm giác quen thuộc lại dâng lên.
Khi đó ở tiểu trúc trong núi, cô cũng ngồi dưới màn đêm, vừa uống rượu vừa nói chuyện cùng Quý Mạc Trần như thế này.
Sau đấy cô say, Quý Mạc Trần bế cô về phòng.
Nhưng vừa tỉnh lại, đã phát hiện không thấy người, cái người thanh nhã đó bỏ đi rồi không có tin tức gì nữa.
“Nghĩ gì thế?” Nhìn nàng giật mình mất hồn, Hoắc Thiên Trạm đưa tay vuốt tóc nàng. Bởi vì là ban đêm, Vệ Lai không trang điểm, mái tóc tùy ý thả sau gáy, giống như màn đêm.
“Đã từng có một người cùng ta uống rượu như vậy.” cô nói thật, “Người kia giống như không phải người phàm trên thế gian, thanh nhã như vậy, dịu dàng như vậy, như vậy... tốt như vậy...”