Vệ Lai ngã ngửa người về phía sau, tựa vào thành xe ngựa.
Cái tên Vương gia bây giờ đã thành Hoàng thượng kia, hại mình bị thương nặng như vậy ít nhất cũng phải trả lại hắn một cái tát mới đúng!
“Haizz!” Cô than nhẹ, không ngờ thân thể này mệnh còn mang hoa đào, hơn nữa hoa đào này hóa ra còn mọc trên người Hoàng thượng.
Cô hiểu, đây không phải là phúc mà ngược lại chính là họa.
Đời trước ngủ nằm mơ cô cũng muốn chạy trốn khỏi trung tâm chính trị, không ngờ trọng sinh lại vẫn đi theo đường cũ.
Không có tâm trạng nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa, xốc nảy lâu như vậy, vết thương trên ngực cô đã sớm đau đến run lên.
Nhưng giờ Vệ Lai lại thấy có sẹo cũng không tồi, có lẽ tương lai đây chính là cái cớ để cô bám lấy Quý Mạc Trần...
Dĩ nhiên, cô phải có cơ hội gặp lại cái người thanh nhã đấy đã.
***
Cũng không biết đã đi được bao xa, rung rung lắc lắc, dần dần trời cũng đã tối.
Xe ngựa chợt dừng lại, cô nghĩ là đã đến nơi rồi, tự vén rè cửa lên nhìn ra ngoài, đập vào mắt mình lại là một vùng đất hoang vu!
“Sao không đi tiếp?” Cô cất tiếng hỏi.
Đới Tiềm đi đến chỗ nàng đáp: “Cô nương đừng nóng vội, chờ trời trễ hơn chút, tốt nhất là chờ đến đêm chúng ta hãy vào kinh.”
“Ha...!” Vệ Lai lập tức vui vẻ, rồi hét với Đới Tiềm đang đi gần lại: “Sao đây? Các ngươi còn muốn cướp sắc à?”
Đới Tiềm chảy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, có muốn cũng không có gan làm! Ai dám cướp cô? Không muốn sống nữa sao?
“Cô nương nói đùa!” Hắn vừa lau mồ hôi vừa nói: “Thái hoàng Thái hậu gần đây thân thể không tốt, Hoàng thượng phân phó thuộc hạ đưa cô nương vào cung muộn hơn chút, đỡ chọc lão nhân gia tức giận: Đến lúc đó lỡ như có tranh chấp với cô nương, ầm ỹ khiến tất cả mọi người không thoải mái.”
“Mẹ nó!” Vệ Lai cười khổ, ngay sau đó hung hăng giơ ngón giữa ra với không trung, nghiêng đầu, không khách khí nói với Đới Tiềm: “Hành động này của Hoàng thượng các ngươi, lão tử khinh bỉ!”
Gáy Đới Tiềm lại thêm một lớp mồ hôi lạnh, hắn xoay người, đối với hành vi này của Vệ Lai, hắn — Lựa chọn không thèm để ý!