Tiểu nha đầu vò đầu, vị Lam cô nương này thật có sở thích rất đặc biệt!
Vệ Lai không có thời gian suy đoán nàng ta suy nghĩ cái gì, cô chỉ theo năng lực phân biệt của mình thăm dò rõ ràng mấy con đường từ cung Ánh Tuyền.
Thử hai đường, không thông.
Quay về, thử hai đường nữa, cũng không thông.
Cuối cùng khi đi đến một con đường nhỏ cong cong thì Xuân Hỉ thấy khó chịu, nhẹ nhàng kéo nàng: “Cô nương!”
“Hả?” Nàng quay đầu lại, ngay sau đó lập tức nghĩ ra cách mình đi dạo có hơi kỳ lạ, vì vậy cười xấu hổ, “Ha ha, không có gì, lão tử... Ta, ta thích đi đường nhỏ!”
Tiểu nha đầu cúi đầu không nói, thấy nàng còn muốn đi về phía trước, không khỏi nhỏ giọng nói: “Cô nương, đừng đi nữa, chúng ta trở về tẩm cung đi!”
Vệ Lai quay đầu lại, nhìn nàng có ý muốn hỏi.
Tiểu nha đầu càng cúi đầu thấp hơn.
“Bỏ đi!” Cô phất tay, “Nếu như cô không muốn đi, vậy thì đợi ở đây, tự ta đi được rồi.”
“Không được, không được!” Xuân Hỉ đuổi theo nàng, “Cô nương người hiểu lầm rồi, Xuân Hỉ là vì người, con đường này đi về phía trước là...Chính là gian Từ Đường nhỏ: Thái hậu nương nương đặt bài vị Tiên đế ở trong đó...”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, Vệ Lai thật vất vả mới nghe ra được, nhưng lại có chút không hiểu.
“Bài vị của hắn liên quan cái rắm gì đến lão tử? Chỗ kia giới nghiêm sao? Ta...”
Rốt cuộc không nói nữa, xấu hổ nghĩ đến thân phận của Lam Ánh Nhi.
Tân phi tử của Tiên Đế... Tên gì nhỉ? Lam phi đúng không?
Haizz!
“Không sao!” Cô lúc lắc đầu, “Ta đi xem một chút thôi, dù nói thế nào thì Lam Ánh Nhi cũng quen biết ngài, nên đi thăm một chút.”
Xuân Hỉ không ngăn cản nữa, dù sao Vệ Lai cũng là chủ tử, hơn nữa Hoàng thượng cũng không nói không cho phép nàng đến nơi này: Hơn nữa trong lòng tiểu nha đầu cũng tò mò, nữ tử này được hai Hoàng đế yêu thương, hiện tại Tiên Đế đã băng hà, nàng lại vào hậu cung của Đương Kim Thánh Thượng: Rốt cuộc Tiên Đế chiếm bao nhiêu phần trong lòng nàng?
Hai người cùng đi, Vệ Lai tính cũng đại khái phải năm sáu phút, quả nhiên một gian Tứ Hợp Viện như Từ Đường nhỏ hiện ra trước mặt.