Trước đây không phải là chưa từng hoài nghi cô, nhưng theo hắn nghĩ, chỉ cần cô không bị bại lộ thân phận ở trước mặt người khác, thì nhiệm vụ này cứ thế vẫn tiếp tục thi hành cũng không có gì xấu.
Như thế thậm chí là cả đời, chỉ cần hắn không nói, cho dù chỉ là một cuộc âm mưu lợi dụng lẫn nhau, nhưng nếu như có thể lừa nhau cả đời, vậy thì so với sự thật có gì khác nhau?
Chỉ tiếc, bọn họ bên này so đo quyết liệt, nhưng gián điệp nước X cũng đang ẩn núp ở nơi này lại không chịu nổi tra hỏi khắc nghiệt đã tiết lộ thân phận của Vệ Lai ở trước mặt lãnh đạo cấp trên của hắn.
Đêm hôm đó, ban lãnh đạo gọi khẩn cấp Higor về cục thì hắn đã biết, tất cả tới đây nên kết thúc rồi.
“Tôi nói rồi!” Hắn nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp thê lương đó, “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi có thể sắp xếp đưa em trở về nước.”
Người trên ghế điện rất lâu không lên tiếng, khi hắn nhìn lại cô, khuôn mặt Vệ Lai chợt trở nên trắng bệch, nhíu chặt vùng lông mày để chống chọi với một luồng điện giật mới ở trên ghế dựa.
Higor nhanh chóng nhấn nút dừng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt quật cường của cô, tức giận nói: “Quả nhiên là Đoạt Mệnh, bị điện giật như thế mà cũng không hề thốt lên một tiếng.”
Khi vừa trở lại bình thường được một chút, lúc này Vệ Lai mới có hơi sức để ngẩng đầu lên trở lại.
“Dù anh có cầm dao róc thịt tôi, tôi cũng sẽ không hề thốt ra một tiếng, tin không?”
“Hừ!” Hắn không thèm để ý tiếp tục nhắc lại, “Khai ra người tiếp theo, tôi sẽ đưa em về nước!”
“Về nước ư?” Vệ Lai đột nhiên cười ha hả, giống như người này nói một chuyện gì buồn cười nhất trên đời: “Higor, anh cho rằng đặc công là đồ vô dụng sao? Chẳng lẽ Quốc gia của các người có thể dễ dàng tha cho một tên gián điệp đã khai ra tin tức mà còn được sống?”
Higor nhíu mày nói, “Nhưng theo tôi được biết, khai ra người kia ít nhất em cũng không phải chết!”
Vệ Lai lắc lắc nhẹ đầu.
“Hôm nay không chết, cũng không có nghĩa ngày mai còn có thể tiếp tục sống: Higor...” Cô ngẩng đầu hơi cao làm động tới vết thương bị điện giật trên người, đau đến đầu đổ đầy mồ hôi, “Nói dễ nghe, chúng ta là viên chức đặc công được Quốc gia coi trọng! Nói khó nghe, chúng ta chính là vật hy sinh chết tiệt! Bà đây bán mạng hơn 20 năm qua thật sự đã đủ rồi! Thật sự quá đủ rồi!”
Tiếng nói vừa dứt, khóe miệng Vệ Lai bất chợt xuất hiện một tia máu: Đậm đặc, từ đỏ rồi đến đen, rất nhanh đã nhuộm hết vạt áo.
Higor quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng trơ mắt nhìn người con gái xinh đẹp giống như loài hoa anh túc lúc này đã thấm đẫm đầy mồ hôi.
Hắn đã sớm biết, ở bên trong răng cô vẫn luôn cất giấu độc dược.
Cũng đã sớm biết, khi bước chân vào phòng thẩm vấn này, rất có khả năng cô cũng không có cách nào còn sống để ra ngoài.
Hắn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho cô, người con gái xinh đẹp nhưng kiêu ngạo này từ nay về sau sẽ biến mất trong cuộc đời hắn.
Nhưng sẽ không hoàn toàn như thế, vĩnh viễn cũng không thể...
Vệ Lai cứ như vậy gượng cười đau khổ mặc cho hơi thở tính mạng mình từng chút một biến mất ở trong cơ thể.
Một khắc cuối cùng trước khi thần trí tan rã, ở trong đầu lại thoáng qua một đồng bạn “Tia Chớp” vào hai năm trước đã từ bỏ tổ chức.
Vệ Lai nghĩ, thời điểm ‘Tia Chớp’ chết chắc hẳn là cũng nghĩ giống như mình, đây chính là một sự giải thoát sao?
Rốt cuộc nhắm hai mắt lại, hoàn toàn đoạn tuyệt với cái thế giới này.
Nếu như có kiếp sau, cô thực sự chỉ muốn mình làm một con của một gia đình bình thường thôi: Thỉnh thoảng nghịch ngợm gây sự, thỉnh thoảng làm nũng ăn vạ: Chỉ cần không còn bị người khác khống chế nữa, cô không ngại một cuộc sống bần cùng hay nghèo khổ suốt đời...