Nàng đi lên phía trước, mượn nến trên hương án tự mình thắp ba nén hương, vái lạy, cắm vào lư hương. Sau đó mới nhẹ giọng nói.
“Cho tới bây giờ ngươi vẫn cho rằng Tiên Đế là ta giết?” Vì thể hiện sự tôn kính, nàng không nói thẳng cái tên trên chính giữa bài vị. Dĩ nhiên, cũng cố ý kéo dài mấy phần khoảng cách với người đó, không để Thái Hậu khổ sở.
“Không phải sao?” Triều Cẩm Hoa lắc đầu, “Nếu như không phải là ngươi, vậy sẽ là ai? Thân thể của người từ xưa đến giờ vẫn rất khỏe, nhưng lúc ra đi môi lại màu tím, thái y đều nói là độc công tâm. Tộc Nhu Thiên các ngươi vốn có rất nhiều loại độc, hoặc cỏ hoặc rắn, đều có thể chế thuốc. Lần đầu tiên Tiên Đế đến chỗ các ngươi, chẳng phải sau khi trúng độc mới cùng ngươi... Cùng ngươi kết duyên.”
Vệ Lai nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa nghĩ lại thôi. Giải thích thì có ích gì? Chuyện bắt đầu từ trong lòng hắn, nàng có thể giải thích thế nào đây? Ngay từ lần trước sau khi nghe Hoắc Thiên Trạm nói bệnh của ca ca hắn Vệ Lai đã hiểu, tám chín phần mười chính là bệnh tim. Nhưng nàng phải giải thích với người cổ đại về loại bệnh này thế nào? Thái Hậu sẽ tin sao?
“Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được!” Cô cười khổ, “Nếu như hận ta có thể khiến trong lòng ngươi thoải mái hơn, vậy ngươi cứ hận đi, ta không ngại.”
Triều Cẩm Hoa lại lắc đầu, chậm rãi ngồi lên ghế, từ từ nói.
“Không hận! Hận có ích gì! Người cũng đã đi, ta hận chẳng lẽ còn có thể đưa người trở về sao? Ta từng muốn báo thù,muốn giết chết ngươi, nhưng cuối cùng vẫn là ngươi cao hơn một bậc. Nhưng Lam Ánh Nhi, ngươi không biết ngươi đã phụ lòng một người rất tốt, ngươi không biết ngươi hại một Hoàng Đế cần chính yêu dân bao nhiêu.”
Vệ Lai không phản bác, nếu như nhất định phải tính cái chết của Tiên Đế lên Lam Ánh Nhi, vậy cũng không phải không được. Dù sao cũng là đêm tân hôn của họ khiến cảm xúc của hắn vô cùng kích động, mới khiến bệnh tim phát. Lại nói, là Lam Ánh Nhi làm hại.
“Ta phải đi!” Cô đột nhiên mở miệng nói với Thái Hậu trẻ. “Ta lập tức sẽ rời khỏi hoàng cung này rồi!”