Cổ Lạc Nhi hoàn toàn không phát hiện ra, tâm tư của nàng đều đặt lên vết thương của Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy lấy thuốc trị thương từ trong ngực.
Bước chân vào giang hồ, sống trên mũi đao liếm máu, hắn luôn luôn chuẩn bị thuốc trị thương trong người.
“Lạc Nhi, để ta tự làm.”
“Không được, ta bôi thuốc cho chàng.”
Cổ Lạc Nhi đưa tay định lấy thuốc trị thương trên tay Đông Phong Túy.
Không ngờ tay nàng vừa mới duỗi ra, đã thấy một bóng đen cuốn tới chỗ nàng cùng Đông Phong Túy.
Lúc này Cổ Lạc Nhi đã trấn định hơn nhiều.
Vừa rồi nàng chưa có kinh nghiệm lâm trận, hiện giờ đã có.
Trong lòng ảo não không thôi.
Lão thái bà này, lại làm gì nữa đây? Nàng chẳng qua chỉ muốn giúp Đông Phong Túy bôi thuốc thôi mà.
Trượng phu của bà ấy ở ngoài lạc lối, chẳng lẽ cũng không muốn thấy người khác thân mật sao?
Trong lòng hỏa lớn, vận khí một cái, vô ảnh phiêu miểu chưởng lại xuất ra.
Tâm địa nàng vốn thiện lương, không muốn đả thương người, bởi vậy, chưởng lực chỉ bắn về phía trường tiên của Liễu Thúy Yên.
Một tiếng “Ầm” vang lên, vô ảnh phiêu miểu chưởng uy lực vĩ đại cùng trường tiên va vào nhau, tiếng va chạm vang vọng cả gian thạch thất.
Liễu Thúy Yên sắc mặt đại biến, vội vàng thu hồi trường tiên xem xét kỹ càng.
“Tiểu cô nương, làm sao ngươi lại dùng được vô ảnh phiêu miểu chưởng?”
Cổ Lạc Nhi nhún nhún vai.
“Con chính là biết.”
“Ai dạy ngươi?”
“Lãnh bảo chủ chỉ điểm.”
“Ngươi là đệ tử của nó?”
“Không phải.”
Liễu Thúy Yên đau lòng nhìn trường tiên, trường tiên bị chưởng lực của Cổ Lạc Nhi đánh trúng làm cho biến dạng.
Trường tiên này chính là căn mệnh của bà, đi theo bà phong vũ đã chục năm, hôm nay, lại bị hủy trên tay Cổ Lạc Nhi.
“Tiểu cô nương, ngươi phải đền trường tiên cho ta.”
“Là bà muốn đánh chúng con, con chỉ phòng vệ, dựa vào cái gì lại phải đền cho bà?”
Liễu Thúy Yên không nói gì, trường tiên trong tay tựa như rắn độc, lại đánh về phía Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi vội vàng muốn ngăn lại, nhưng lúc này tâm tình không bị đè nén, vô ảnh phiêu miểu chưởng không phát ra được.
Trường kiếm của Đông Phong Túy đã rút ra, thấy thế vội giúp nàng chống đỡ.
Trường kiếm chưa kịp tiếp xúc với trường tiên, đã thấy trường tiên rụt trở về.
Hóa ra, Liễu Thúy Yên chỉ đang thử lai lịch của Cổ Lạc Nhi.
Liễu Thúy Yên lúc này đã cân nhắc.
Thì ra tiểu cô nương này tuy nội lực thâm hậu, nhưng lại không thể điều khiển được vô ảnh phiêu miểu chưởng.
Ngạo nghễ nói: “Tiểu cô nương, ngươi tên là Lạc Nhi phải không? Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của Liễu Thúy Yên ta.”
Cổ Lạc Nhi nhất thời có chút ngơ ngác, thế này là thế nào?
Mới vừa rồi còn muốn đánh lén nàng, đảo mắt nàng đã thành đệ tử của bà ấy rồi?
Biến hóa này cũng quá nhanh đi.
“Nhưng mà, con không muốn làm đệ tử của bà.”
Cổ Lạc Nhi bất cam bất nguyện nói.
Nào có người chưa hỏi qua người ý kiến người khác, đã tự tiện quyết định chứ?
Cha mẹ nàng tuy luôn bức nàng học cái này học cái kia, nhưng tốt xấu gì trước đó vẫn dùng lý luận để thuyết phục nàng.
Đâu có ngang ngược giống như lão thái bà này.
Liễu Thúy Yên âm hiểm cười.
“Mấy thanh niên, các ngươi không phải do Lãnh Dạ phái tới, mà vì muốn trốn nó nên mới chạy đến sau núi, phải không?”
“Vì sao bà lại nói vậy?”
Cổ Lạc Nhi hỏi.
Liễu Thúy Yên khinh thường cười cười.
“Rất đơn giản. Nếu các ngươi thật sự đến tế điển, tại sao không mang theo tế phẩm?”
“Tế phẩm đương nhiên phải để ở trước linh bài.”
Cổ Lạc Nhi không cam lòng biện luận.
Thật không nghĩ tới, lão thái bà này tuy đã già, nhưng tuyệt đối không hồ đồ.
Liễu Thúy Yên cũng vặn lại nàng, đùa giỡn xem xét Cổ Lạc Nhi.
Hỏi: “Ngươi là phu nhân Lãnh Dạ, nhưng người ngươi yêu lại không phải nó, bởi vậy, ngươi cùng tình nhân của ngươi bỏ trốn?”
Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, bản thân bà ấy gặp tình biến, không biết có phải rất căm ghét người nào thay lòng đổi dạ không?
Nếu không, chẳng lẽ nói mình vốn là thê tử của Đông Phong Túy, bị Lãnh Dạ cường đoạt tới đây?
Nàng còn đang tính toán trong lòng, lại nghe thấy Đông Phong Túy thoải mái thừa nhận.
“Tiền bối nói không sai. Mong tiền bối thành toàn.”
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc nhìn qua Đông Phong Túy, tại sao hắn lại nói như vậy?
Liễu Thúy Yên thấy mình đoán trúng, không khỏi đắc ý, cười ha ha.
“Được, được, được. Ai nói chỉ nam nhân mới có thể phản bội nữ nhân? Nữ nhân vứt bỏ nam nhân, mới là nữ nhân có chí khí.”
Cổ Lạc Nhi không nói gì.
Hóa ra, Đông Phong Túy hiểu tính tình Liễu Thúy Yên, mới thừa nhận như vậy.
Liễu Thúy Yên cười mỉm nhìn hai người bọn họ.
“Các ngươi có muốn biết đường ra khỏi đây không?”
Đây chính là mong muốn của Cổ Lạc Nhi và Đông Phong Túy, hai người nghe vậy không khỏi mừng rỡ.
Nếu từ Hồng Ảnh các xông ra ngoài, phỏng chừng sẽ rất khó khăn.
Lãnh Dạ chắc chắn đã bày ra cơ quan trùng điệp ở Hồng Ảnh các, nếu muốn không hao tổn một sợi lông mà ra ngoài, quả thực không thể nắm chắc.
Nếu không, bọn họ cũng sẽ không vào trong sơn động này tìm đường ra.
“Tiền bối, phía sau núi này đúng là có đường để ra ngoài sao?”
Thấy Liễu Thúy Yên chịu giúp bọn họ, khẩu khí Cổ Lạc Nhi cũng trở nên ôn hòa.
“Đương nhiên, nếu không làm sao ta vào trong này được? Trên đời này, duy nhất chỉ có lão thái bà ta đây biết bí đạo này.”
Liễu Thúy Yên đắc ý trả lời.
Vẫy tay với hai người bọn họ.
“Đi theo ta.”
Dẫn đầu đi tới một đoạn trong thạch thất.
Đông Phong Túy nắm chặt tay Cổ Lạc Nhi.
Sát bên tai nàng nói: “Cẩn thận bà ấy đánh lừa. Lúc nào cũng phải nắm chặt ta.”
Cổ Lạc Nhi gật gật đầu, nắm chặt Đông Phong Túy.
Liễu Thúy Yên đi đến trước mặt thạch bích, ở trên vách đá đông sờ tây vỗ, rất nhanh trên thạch bích liền xuất hiện một cánh cửa đá.
Giống hệt cửa đá bọn họ tiến vào trước kia.
Liễu Thúy Yên lách mình vào cửa đá.
Đông Phong Túy vội kéo Cổ Lạc Nhi đi vào trong.
Phía sau cửa vẫn là một đường thông đạo .
Thông đạo không dài lắm, đi qua thông đạo, lại trải qua một cửa đá, mấy người đi đến giữa một thạch sảnh rộng lớn.
Hai bên thạch sảnh đều được xếp đặt rương gỗ thật to.
Có mấy nắp hòm bị xốc lên, bên trong tràn đầy châu báu cùng hoàng kim.
Cổ Lạc Nhi nhìn mà líu cả lưỡi.
Khó trách Cô Hồng bảo này không cho phép người khác tùy tiện tiến vào sau núi.
Hóa ra nơi này không chỉ là nơi quy thiên của các thế hệ bảo chủ, lại còn là chỗ cất giấu bảo vật trong Cô Hồng bảo.
Đông Phong Túy đối với mấy thứ hoàng kim châu báu này coi như không thấy.
Cả thiên hạ đều là của hắn, hắn há có thể để chúng vào mắt?
Hắn vẫn thầm cân nhắc, xem ra, bên này hẳn là là có một lối ra khác.
Bởi vì, những kho báu này hiên nhiên là đồ dự bị của Cô Hồng bảo.
Tổ chức sát thủ, kẻ thù rất nhiều, nếu bảo vệ không tốt ngày nào đó sẽ bị công phá.
Bọn họ có thể dùng những tài vật này đợi thời cơ trở lại.
Cho nên, người lập ra bảo nhất định sẽ chuẩn bị một đường thông đạo, cũng xem như là đường lui của Cô Hồng bảo.
Liễu Thúy Yên nhìn thần sắc của hai người.
Thấy Đông Phong Túy vốn không xem trọng những tài phú khổng lồ này, không khỏi tán thưởng.
Bà đứng ở một chỗ trước thạch bích, vặn cơ quan.
Trên thạch bích lại hiện ra một cánh cửa đá, kẹt kẹt di chuyển sang hai bên, tiếp tục hiện ra một cánh cửa đá nữa.
Nhưng cánh cửa này hơi khác với lúc trước.
Nó rất hẹp, hẹp đến mức chỉ có thể chui qua một người.
Liễu Thúy Yên nhanh chóng luồn qua cửa đá, đứng ở ngoài cửa thúc giục.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau ra đây?”
Đông Phong Túy đối với cửa này rất băn khoăn.
Nếu để Cổ Lạc Nhi đi trước, dựa vào tính tình của Liễu Thúy Yên, nói không chừng Lạc Nhi sẽ bị bà ấy bắt đi.
Còn nếu mình đi trước, trong thạch thất này không biết có gì nguy hiểm khác không?
Hắn sao có thể để Cổ Lạc Nhi ở lại đây một mình?
Liễu Thúy Yên không kiên nhẫn thúc giục: “Các ngươi có muốn đi nữa không? Nhanh lên.”
Cổ Lạc Nhi nhìn ra tâm ý Đông Phong Túy, nói: “Chúng ta cùng đi ra. Nghiêng người một chút, chắc là có thể được.”
Đông Phong Túy gật gật đầu, ôm chặt Cổ Lạc Nhi, không hề vội vã.
Cổ Lạc Nhi đương nhiên tưởng tượng ra một màu hồng.
Chẳng lẽ Đông Phong Túy nghiện ôm nàng rồi, ngay cả lúc rảnh rỗi cũng không buông tha.
Mới định nhắc nhở hắn, tình hình khẩn cấp, không thể chậm trễ, lại thấy Đông Phong Túy bỗng nhiên biến đổi.
Trở nên thấp hơn, bé hơn nàng.
Giống như tiểu đệ đệ của nàng.
Cổ Lạc Nhi giống như đang xem phim viễn tưởng nhìn Đông Phong Túy.
Kinh hoàng hỏi: “Chàng trúng độc sao?”
“Ta sử dụng Súc Cốt công, đi mau.”
(Súc cốt: co rút xương)
Đông Phong Túy không dùng Súc cốt công, nghiêng người cũng miễn cưỡng cùng Cổ Lạc Nhi chen ra được.
Hiện giờ dùng súc cốt công, ra ngoài càng dễ dàng hơn.
Ôm chặt Cổ Lạc Nhi, vận một lực, hai người như một làn khói nhẹ, phút chốc đã ra ngoài cửa đá, đứng bên cạnh Liễu Thúy Yên.
Chân vừa chạm đất, Đông Phong Túy lập tức khôi phục dáng vóc bình thường.
Cửa đá ở đằng sau kèn kẹt đóng lại.
Liễu Thúy Yên kinh ngạc không hiểu nhìn Đông Phong Túy.
Kinh ngạc xen lẫn một chút tán thưởng.