Hắn vì người ấy mà thất thần, người ấy trong lòng hắn khẳng định chiếm giữ một vị trí vô cùng đặc biệt.
Nàng đã sớm biết trong lòng Nhiễm Sương từng có bóng ma quá khứ, chỉ mong đừng ảnh hưởng đến tương lai của hắn và Trang Ái Liên.
“Vì sao lại nói vậy?”
Cổ Lạc Nhi cố giả bộ bỉnh tĩnh hỏi.
Trang Ái Liên cười khổ.
“Ta cảm giác được, ta cảm giác được trong lòng chàng yêu một người, nhưng mà, người ấy không phải ta.”
“Nhiễm Sương, hắn đối với cô không tốt sao?”
“Cũng không phải không tốt, nhưng không phải tốt như cái ta muốn, không phải loại cảm giác tâm tâm tương ánh như ta muốn.”
Cổ Lạc Nhi trầm mặc một hồi, thử hỏi.
“Ái Liên, Nhiễm Sương không tỏ ra hối hận với hôn nhân của hai người chứ? Hắn có bằng lòng cưới cô không?”
Trang Ái Liên hơi khó xử quay đầu.
Nhàn nhạt nói: “Chàng không hề, chàng nguyện ý lấy ta, hơn nữa còn mong muốn nhanh chóng lấy ta. Mà ta, cảm thấy, cảm thấy chàng nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng, cũng như một câu thỏa đáng cho chính chàng.”
“Hắn nguyện ý cưới cô, có nghĩa rằng hắn vẫn quan tâm cô.”
“Nhưng ta không cam lòng như vậy, giữa ta và chàng dù sao vẫn như đang cách một tầng khoảng cách, ta không chạm đến tâm của chàng được.”
“Ái Liên, cô yêu hắn?”
Cổ Lạc Nhi chăm chú nhìn vào mắt Trang Ái Liên.
Trang Ái Liên ngơ ngẩn, sau đó cực kỳ kiên định gật đầu.
“Ta yêu chàng, cho nên mới quan tâm chàng.”
Cổ Lạc Nhi ngẫm nghĩ một chút.
Nói cho Trang Ái Liên: “Chuyện của Nhiễm Sương ta cũng không rõ, ta chỉ đoán được, hắn đã từng yêu một người, mà còn phải chịu vết thương rất nặng. Lá vàng cùng tóc bạc của hắn ở Thu Diệp sơn trang, vốn vì người kia mà trở nên như vậy.”
Nhớ lại khi ở Thu Diệp sơn trang dưỡng thương, nói cho Trang Ái Liên biết những gì đã gặp.
Chỉ giấu đi chi tiết Nhiễm Sương thất thần, ôm nàng như Vận Thu.
Cuối cùng, Cổ Lạc Nhi khuyên bảo.
“Ái Liên, cô yêu hắn, nên cho hắn chút thời gian. Hắn chịu ra khỏi Thu Diệp sơn trang, chính là muốn quên đi quá khứ, muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Cái hắn cần là thời gian và tình yêu.”
Trang Ái Liên lệ nóng đã sớm rơi đầy má.
“Thật không nghĩ tới, chàng đáng thương như vậy. Ta sẽ, ta sẽ cho chàng thời gian, ta sẽ thật tâm yêu chàng.”
Lúc này, nhớ lại tình hình ngày đó, Cổ Lạc Nhi chỉ biết thở dài.
Có lẽ, muốn Nhiễm Sương thật sự ra khỏi bóng ma quá khứ, còn cần thời gian rất dài.
Có đều, nàng tin tưởng, hắn và Ái Liên cuối cùng vẫn sẽ đạt được hạnh phúc.
(Edit by Diễm, truyện được đăng tại diendanlequydon và diemmo.wp.com)
Xe ngựa dừng ở sườn núi nhỏ dưới ngoại thành.
Đông Phong Túy hiếm khi bỏ xe đi bộ.
Không mang theo một tùy tùng nào, chỉ có hai người bọn họ, đi trên đường núi.
Núi không cao lắm, trên núi bạt ngàn cây tùng.
Gió núi thổi mát rười rượi, làm cho người ta sảng khoái tinh thần.
Hai người tay nắm tay, chậm rãi ngắm cảnh.
Một đường đi lên đỉnh núi, nhìn dưới chân núi ruộng đồng ngang dọc, cùng với thanh sơn như ẩn như hiện phía chân trời.
Trên trời có mây giăng chậm rãi bay qua, trên đồng ruộng có nông dân kéo trâu cày cấy.
Hai người đứng đón gió, gió núi thổi đi toàn bộ bụi bặm trong lòng.
“Thật đẹp, thật muốn ở nơi này mãi mãi.”
Cổ Lạc Nhi lớn tiếng bày tỏ xúc động của bản thân.
Thấy Cổ Lạc Nhi đã hết hậm hực, trở lại sáng sủa như thường, ý cười của Đông Phong Túy thỏa mãn đọng trên khóe môi.
“Thích sao? Từ nay về sau chúng ta mỗi ngày đều đến đây. Hoặc là chúng ta có thể ra ngoài cải trang vi hành.”
Cổ Lạc Nhi vừa định bằng lòng, chợt nhớ đến những công việc trong tay nàng, tâm tình lại có chút nặng nề cùng chán nản.
Trước đây chưa từng như vậy.
“Mỗi ngày đến nơi này còn có thể, về phần cải trang vi hành, không có thời gian đâu.”
Đông Phong Túy có thâm ý khác hỏi: “Nàng thật sự muốn làm những việc ấy mãi mãi?”
Cổ Lạc Nhi không trả lời được.
Lâu sau, mới nói: “Ta cũng không biết.”
“Lạc Nhi, nhắm mắt lại, ngẫm lại nàng thật sự muốn là gì.”
Cổ Lạc Nhi nghe lời nhắm mắt lại.
Gió núi nhẹ nhàng nghịch qua hai má của nàng, ý nghĩ cũng thuận gió bay theo.
Đôi mắt nhắm lại chợt thấy thứ gì đó, mờ mờ.
Dần dần, cảnh tượng phía trước trở nên rõ ràng.
Đó là một người, đầu đội nón rộng vành, lụa đen che mặt, trên người khoác áo choàng đen.
Hắn đứng trên một góc mái cong cao ngất, sau lưng tôn lên sắc trời xanh bao la, làm cho người ta chỉ có thể ngưỡng mộ.
Dần dần, bóng đen tựa như phai nhạt.
Thay vào đó là mỹ nam tử bạch y bồng bềnh.
Hắn nghiêng nghiêng nằm ngủ trên giường, gió thổi rơi hoa hạnh, bay phất phơ trên áo hắn.
Hắn đứng dậy, tay áo tung bay, mang theo một tay áo Hạnh Hoa.
Hắn nở nụ cười với nàng, ý cười làm người mê say.
Cổ Lạc Nhi vươn tay về phía hắn, ngón tay giống như chạm vào thứ gì đó mát rượi.
Hình ảnh trước mặt tạo thành từng vòng vân nước, nụ cười của bạch y mỹ nam tan vào trong vân nước.
“Đông Phong Túy, đừng đi.”
Cổ Lạc Nhi kêu to, muốn giữ hắn lại.
“Lạc Nhi, ta ở đây, vẫn luôn bên nàng, ta không đi.”
Đông Phong Túy ôm vai Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi mở mắt ra, thấy bóng mây cùng bờ ruộng ngang dọc quen thuộc, giật mình hiểu được, vừa rồi nhìn thấy, chẳng qua là lòng mình.
“Lạc Nhi, nàng nghĩ rõ ràng chưa?”
Cổ Lạc Nhi mỉm cười, đáp: “Đã thông suốt. Vừa rồi ta nhìn hồi lâu, nhìn tới nhìn lui, trong lòng của ta chỉ có hai nam nhân.”
“Hai nam nhân?”
Đông Phong Túy bất mãn kêu, trong khẩu khí mang theo ý ghen nồng đậm.
“Đúng vậy, chỉ có hai nam nhân.”
Cổ Lạc Nhi khoa trương mà thở dài, lắc đầu.
“Cái gì mà chỉ có? Nàng còn muốn thêm mấy nam nhân nữa?”
“Ý ta là, hóa ra trong lòng ta chỉ có hai nam nhân, sự nghiệp gì đó, mà ngay cả một chút cũng không thấy. Trước đó làm nhiều việc như vậy, nghĩ lại chỉ là không.”
Cổ Lạc Nhi đầy xúc động.
Mở Minh Châu lâu, làm báo, chấn hưng kinh tế, trở thành cao thủ võ lâm, toàn bộ những thứ này, thật sự chỉ là mây bay sao?
Đông Phong Túy hiển nhiên không quan tâm sự nghiệp của nàng, hắn chỉ quan tâm tới hai nam nhân.
“Cổ Lạc Nhi, nàng thành thật đi, hai nam nhân rốt cuộc là ai? Ta chiếm giữ vị trí nào.”
Cổ Lạc Nhi vốn định trực tiếp nói cho hắn, nhưng sau khi thấy bộ dáng tức giận khó có được của hắn, lại cảm thấy thú vị.
Muốn trêu hắn một chút.
Nghiêng đầu hỏi: “Chàng nói xem là ai?”
“Đương nhiên là có ta.”
Khẩu khí Đông Phong Túy dị thường bá đạo.
Cổ Lạc Nhi tin tưởng, nếu như nàng dám nói không có, Đông Phong Túy nhất định sẽ bóp chết nàng.
Mỉm cười gật gật đầu.
Vẻ mặt Đông Phong Túy thoáng hòa hoãn được một chút.
Suy đoán nói: “Còn người kia, ta nghĩ, hẳn là phụ thân nàng. Hừ, vị trí của ta nhất định phải ở trước phụ thân nàng mới được.”
Cổ Lạc Nhi không nói gì.
Người nào không nói, ngay cả cha vợ cũng ăn dấm chua.
Hé miệng cười nói: “Ngốc, hai nam nhân trong lòng ta, một người là Đạp Tuyết công tử, người kia là Đông Phong Túy.”
Lúc này đến phiên Đông Phong Túy nghẹn lời.
Một lúc lâu mới gầm lên.
“Cổ Lạc Nhi, nàng đùa bỡn ta?”
Trong khẩu khí lại mang theo nồng đậm vui sướng.
“Ai đùa chàng? Là chính chàng không tin vào ta.”
“Ta đâu có không tin nàng.”
Đông Phong Túy đi đến phía sau Cổ Lạc Nhi, ôm nàng trước ngực.
Cổ Lạc Nhi tựa vào lồng ngực hắn, nhìn về phía trước.
Sâu xa nói: “Chàng mới là người đùa giỡn ta. Lúc ta không biết chàng đều là cả hai, đã từng băn khoăn rất lâu. Thậm chí còn không dám tham dự phong hậu đại điển.”
“Sao vậy? Nghĩ rằng nàng chân đứng hai thuyền?”
Đông Phong Túy kề sát bên tai Cổ Lạc Nhi hỏi.
“Đúng vậy. Ta sợ, sợ rằng ta không thật sự yêu chàng. Lại còn vô lý cho rằng, là vì hai người đều đã từng ôm ta, ngộ nhỡ lại có nam nhân khác ôm ta, ta lại yêu người ấy thì sao?”
Đông Phong Túy cười khẽ.
“Yêu đơn giản như vậy sao? Nàng sao có thể là nữ tử lẳng lơ được?”
“Hiện tại ta đã biết. Có lẽ đây chính là duyên phận, hai người chàng, hoặc phải nói, hai mặt của chàng, ta đều đã yêu.”
Đông Phong Túy nghe thấy trọng điểm rõ ràng để ở nửa câu đầu.
Buông tay ra, xoay Cổ Lạc Nhi lại, đối mặt với hắn.
“Cái gì gọi là hiện giờ nàng đã biết? Chẳng lẽ nàng đã từng bị nam nhân khác ôm qua?”
Cổ Lạc Nhi quay đầu không dám nhìn Đông Phong Túy.
Lãnh Dạ và Nhiễm Sương đều đã từng ôm nàng.
Lãnh Dạ sợ nàng té từ trên lưng ngựa xuống, ôm nàng, để nàng an tâm ngủ một giấc.
Nhiễm Sương thì ôm nàng như Vận Thu.
Có điều, một chút nàng cũng không hề lưu luyến cái ôm của bọn họ, thật sự, một chút cũng không.
Chột dạ nói: “Ta không phải cố ý. Cùng lắm thì, cho chàng ôm nữ nhân khác là được.”
Đông Phong Túy trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi thật lâu.
Cảm giác khó tả mà phất phất tay nói: “Thôi, không trách chuyện cũ, sau này không cho phép được như vậy.”
Wa, dễ dàng như vậy đã trót lọt rồi, Cổ Lạc Nhi gật đầu như gà mổ thóc.
“Ta cam đoan, nhất định sẽ không thế nữa.”
“Có điều. . . . . .” Đông Phong Túy mỉm cười không nói.
Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên nhìn hắn.
Cái gì mà có điều? Chẳng lẽ còn có tình huống ngoại lệ, có thể cho nam nhân khác ôm nàng?
“Có điều cái gì?”
Đông Phong Túy cười đáp: “Con ta nàng có thể ôm.”
Thì ra là như vậy.
Cổ Lạc Nhi vừa định nói, chàng nào có con, đột nhiên tỉnh táo lại, mặt đỏ lên, xoay người không nhìn Đông Phong Túy.
Con của Đông Phong Túy, không phải chính là con của nàng sao.
Trong bụng mơ hồ như có tiểu sinh mệnh đang động đậy.
Vài ngày trước, nàng lặng lẽ tìm Nhiễm Sương chẩn mạch cho nàng.
Nàng nghi ngờ không sai, nàng quả thật đã trúng chiêu mất rồi.
Đây cũng là nguyên nhân nàng bỏ lại quyền lực, tính toán sau này giống Đông Phong Túy, ăn bơ làm biếng nhiều hơn.
Nàng nên nói tin lành này với Đông Phong Túy.
Giờ đây, kinh nghiệm gì đó nàng cũng đã trải qua rồi, nàng đã không còn gì để tiếc nuối.
Nếu Đông Phong Túy không cho nàng ra ngoài bôn ba, thì thôi vậy.
Cổ Lạc Nhi nhìn về phương xa, hít thật sâu một hơi không khí trong lành.
Tim đập mãnh liệt nhảy nhót, nhanh đến mức làm cho nàng gần như không nói ra lời.
Chuẩn bị hồi lâu, kết quả, Cổ Lạc Nhi chỉ nói ra một câu.
“Đông Phong Túy, chàng còn nhớ vì sao ta đến thời không này không?”
“Nhớ. Nàng nói, nàng sẽ không bao giờ sống vì người khác nữa, nàng phải sống cho bản thân nàng một lần.”
Đông Phong Túy nghiêng đầu, cười nhìn Cổ Lạc Nhi.
Rất muốn hỏi nàng một chút, những ngày này nàng tới Vô Ưu quốc, lăn qua lăn lại đã đủ chưa?
Hắn còn chưa mở miệng hỏi, Cổ Lạc Nhi đã thay hắn trả lời.
“May mắn, ta gặp chàng. Những ngày ở Vô Ưu quốc, không ai quản thúc, chỉ có chàng giúp ta, những việc ngay cả quá khứ ta không hề nghĩ đến cũng đã được thể nghiệm rồi.”
“Không muốn tiếp tục thể nghiệm nữa?”
Đông Phong Túy ẩn chứa chờ mong.
Chờ mong đáp án của Cổ Lạc Nhi.
Mỗi ngày, hắn chỉ cần non nửa ngày đã xử lý xong sự vụ triều chính, thời gian còn lại, đều là chờ đợi.
Chờ đợi Cổ Lạc Nhi về nhà.
Hắn chưa bao giờ bức bách nàng, hắn chỉ yên lặng chờ đợi.
Chờ đợi một ngày nàng mệt mỏi, ngày ở bên hắn cùng nhau nhàn tản.
Cổ Lạc Nhi quay đầu lại cười.
“Không muốn.”
Từng làn gió núi thổi qua, khiến chiếc khăn lụa dài sau đầu Cổ Lạc Nhi thổi tới trước mặt, che khuất mặt nàng.