Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 178: Chương 178: Nguyên nhân 3




“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Cổ Lạc Nhi tức giận trừng mắt nhìn nó.

Là nó để cho nàng và Đông Phong Túy gặp nhau, chẳng lẽ bây giờ nó muốn chia cắt uyên ương sao?

Tiểu Hồ Đồ tiên giơ tay lên, ép xuống.

“Ta nói này Cổ Lạc Nhi, cô có thể đừng hơi tí đã phát hỏa được không? Vừa đề cập đến chuyện Đông Phong Túy, cô đã phát hỏa lên với ta rồi.”

“Vậy ngươi nói đi, ý của ngươi là gì?”

Chia rẽ nhân duyên người ta, nó cũng không sợ bị trở ngại tu hành?

Tiểu Hồ Đồ tiên chống cằm ngồi trong lòng bàn tay Cổ Lạc Nhi.

Hỏi: “Cổ Lạc Nhi, ta hỏi cô một vấn đề. Ta không có cách mang cha mẹ cô đến thời không của Đông Phong Túy, cũng không có biện pháp đưa Đông Phong Túy đến thời không của cô, cô nói xem, cô lựa chọn bên nào?”

Cổ Lạc Nhi trong lòng suy nghĩ quay cuồng.

Đúng vậy, chưa bao giờ nàng nghĩ tới vấn đề này.

Hai bên nàng đều không nỡ.

“Tiểu Hồ Đồ, vì sao ngươi không chuyển bọn họ được mà lại chuyển được ta?”

Cổ Lạc Nhi sau khi trầm tư một hồi, chợt nghĩ đến lỗ hổng trong lời Tiểu Hồ Đồ tiên.

Tiểu Hồ Đồ cười khổ.

“Ta đã nói rồi, mọi việc đều có liên quan đến nhau, có lẽ là ta và cô hữu duyên. Thê nên mới chuyển được cô, mà, thôi đi.”

“Cái gì mà vậy thôi? Ngươi nói rõ ràng chút đi.”

Cổ Lạc Nhi nhất quyết không tha.

Nàng ghét nhất người khác nói chuyện chỉ nói một nửa.

Tiểu Hồ Đồ trốn tránh hồi lâu, bị Cổ Lạc Nhi dồn ép đến không còn cách nào, đành phải nói cho nàng biết thực tình.

“Di chuyển cô, quản mấy việc không đâu vào đâu, hại ta tổn thất ngàn năm tu hành. Ta cũng không muốn tổn thất nữa, ta tổn thất không nổi.”

“Cái gì? Vậy ngươi trở lại di chuyển ta làm gì?”

Cổ Lạc Nhi kinh hãi, lòng bàn tay run nhè nhẹ.

Với đứa bé trong lòng bàn tay này, vừa mới được thăng làm tiên ban mà nói, ngàn năm tu hành nhất định là một tổn thất vô cùng to lớn.

Tiểu Hồ Đồ than thở.

“Coi như được rồi. Biết ta đang làm chuyện tốt, sư phụ nghĩ cách, để ta giải quyết chuyện của cô xong xuôi, sẽ không tổn thất quá nhiều.”

“Tiểu Hồ Đồ, ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi tạm thời không thể làm thần tiên phải không?”

Tiểu Hồ Đồ chán nản tựa đầu chống lên khuỷu tay.

Cổ Lạc Nhi áy náy, nhưng lại không có cách khuyên bảo, đành thở dài theo nó.

Tiểu Hồ Đồ tiên lại ngẩng đầu lên, sáng sủa cưởi với nàng.

“Không có việc gì đâu. Cổ Lạc Nhi, thật ra cuộc sống của thần tiên cũng không tốt chút nào. Còn không thú vị bằng thời gian ta tu hành.”

Cổ Lạc Nhi biết lời của nó là thật tâm, bởi vậy nghĩ đến Đông Phong Túy.

Hắn ấy, nếu như không bắt hắn làm hoàng đế, mà để hắn du ngoạn giang hồ, chỉ sợ hắn sẽ càng cao hứng đi

“Cổ Lạc Nhi, ” Tiểu Hồ Đồ tiên thúc giục, “Lựa chọn nhanh lên, thời gian không còn nhiều đâu.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Cổ Lạc Nhi cảm thấy vẻ mặt của Tiểu Hồ Đồ tiên cực kỳ khẩn trương.

So với người trong cuộc như nàng còn khẩn trương hơn.

Có điều nàng không có tâm tư đi quan tâm vấn đề của Tiểu Hồ đồ tiên, nàng đang gặp phải lựa chọn khó khăn nhất.

Nếu không biết Tiểu Hồ Đồ tiên vì nàng mà tổn thất ngàn năm tu hành, có lẽ nàng sẽ năn nỉ nó thường xuyên mang nàng đến bên cạnh cha mẹ.

Nhưng hiện giờ, cách thức ấy hiển nhiên không thể thực hiện được.

Gương mặt cha mẹ, còn có cả vẻ mặt Đông Phong Túy, thay nhau xuất hiện ở trước mặt nàng.

Trong tai chợt vang lên câu nói của Đông Phong Túy.

“Ta phải xếp ở trước phụ thân nàng mới được.”

Lúc ấy, nàng còn cười thầm hắn ghen với cha vợ.

Không nghĩ tới, mới chỉ trong thời gian ngắn, nàng thật sự đã được lựa chọn giữa cha mẹ và Đông Phong Túy.

Cán cân trong lòng chậm rãi chếch đi, cuối cùng di chuyển về phía Đông Phong Túy.

Tất cả trước mắt đều hiện lên giọng nói dáng điệu và nụ cười của hắn.

Không thể ở bên cha mẹ tận hiếu, nàng sẽ rất khổ sở rất áy náy.

Nhưng, cuộc sống không có Đông Phong Túy sẽ tối tăm ngột ngạt, cuộc sống của nàng cần khóe môi như ánh mặt trời chiếu xuống của hắn.

“Cha mẹ, thực xin lỗi.”

Cổ Lạc Nhi thì thào nói.

“Cô lựa chọn ở lại bên Đông Phong Túy?”

Tiểu Hồ Đồ tiên dáng vẻ như được buông lỏng.

Cổ Lạc Nhi hét to với nó: “Ngươi động cái gì mà động? Còn giấu ta chuyện gì nữa?”

Trong lòng nàng tràn đầy hổ thẹn với cha mẹ, giống như thông qua tiếng hét này, mới có thể hồi phục tâm tình.

Tiểu Hồ Đồ tiên thẹn đỏ mặt hỏi: “Cổ Lạc Nhi, cô lựa chọn Đông Phong Túy, đúng không?”

Cổ Lạc Nhi buồn bã gật đầu.

“Ta biết rồi, cho nên ta giúp cô làm một chuyện khác.”

Đúng là cảm thấy vẻ mặt của thằng nhóc này không đúng lắm.

Cổ Lạc Nhi chất vấn: “Ngươi rốt cuộc làm chuyện gì?”

“Cô theo ta nhìn sẽ biết.”

Sương trắng mọi phía trước mặt tiêu tan.

Như mở ra một cánh cửa, lại giống như một tấm cửa kính khổng lồ vây quanh.

Bọn họ đang xuyên qua cửa sổ nhìn thế giới.

Cổ Lạc Nhi thấy được căn phòng quen thuộc ấy.

Tấm rèm màu trắng còn đang nằm giữa nắng mai, lay động theo gió từ ngoài cửa sổ thổi vào.

Đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường, cuốn sổ đặt trên chăn.

Đúng là gian phòng của nàng, tình trạng khi nàng rời đi.

Nhưng làm Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên chính là, chiếc giường vốn nên trống không lại xuất hiện một cô gái.

Tuổi tác hơn hai mươi, không khác Cổ Lạc Nhi lắm, dung mạo cũng nhang nhác Cổ Lạc Nhi.

Cô gái mê man đánh giá căn phòng, sau đó mở cuốn sổ trên giường ra xem.

Bỗng, cô ngẩng đầu lên, giống như đang nghe thấy cái gì đó.

Cô chăm chú lắng nghe, vẻ mặt từ mê man chuyển thành kinh ngạc, lại biến thành trầm tư, cuối cùng là phấn chấn xen lẫn cảm động.

“Tôi bằng lòng.” Cô ấy nói.

Kỳ tích xuất hiện.

Gương mặt cô gái dần dần thay đổi, trở nên giống Cổ Lạc Nhi như đúc.

Sau đó cô gái nhắm mắt, giống như đang dưỡng thần, lại như đang đọc thuộc lòng thứ gì đó.

Thật lâu sau, đồng hồ báo thức vang lên.

Cô gái mở to mắt, đứng dậy cầm túi sách của Cổ Lạc Nhi, ra khỏi cửa.

Sương trắng dần dần khép lại, nơi đứng lại biến thành một không gian khép kín trắng xóa.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ngươi để cô ấy thay thế ta?”

Cổ Lạc Nhi nghi ngờ hỏi Tiểu Hồ Đồ tiên.

Tiểu Hồ Đồ tiên trốn tránh trách nhiệm.

“Là tự cô lựa chọn Đông Phong Túy.”

Trong lòng Cổ Lạc Nhi sáng như tuyết.

Tiểu Hồ Đồ tiên hỏi nàng, vừa vặn nàng lựa chọn. Mà việc kia hiển nhiên đã được làm từ trước.

Khó trách biểu hiện của Tiểu Hồ Đồ tiên vừa rồi khẩn trương như vậy, hóa ra nó đã làm chuyện này.

Nhưng Cổ Lạc Nhi không phản bác nó, cũng không vạch trần nó.

Nàng dự cảm được, có lẽ, Tiểu Hồ Đồ tiên lại giúp nàng làm chuyện tốt.

“Cô ấy là ai?”

Cổ Lạc Nhi hỏi.

Tiểu Hồ Đồ tiên đáp: “Cô ấy là một cô nhi, hoàn cảnh sống không tốt cho lắm, nhưng không ngừng vươn lên, nghị lực học được rất nhiều tri thức làm người khác không tưởng tượng nổi. Thật khiến người ta khâm phục.”

“Nên ngươi để cô ấy thay thế ta?”

Cổ Lạc Nhi vừa rồi cũng cảm giác được, trên thân thể cô bé này có một loại khí chất, nhất thời không hình dung được loại khí chất này.

Bây giờ, qua giải thích của Tiểu Hồ Đồ tiên, nàng hiểu, đó chính là kiên cường và vui vẻ từ bên trong toát ra.

(Edit by Diễm, truyện được đăng tại diendanlequydon và diemmo.wp.com)

Tiểu hồ tiên thở dài.

“Ước muốn lớn nhất của cô ấy là có được tình yêu của cha mẹ, có thể hoàn thành sự nghiệp học hành mà cô ấy không thể hoàn thành vì thiếu học phí.”

“Vừa rồi hình như cô ấy nghe được cái gì đó, là ngươi nói chuyện với cô ấy?”

“Phải. Ta nói chuyện chỉ có cô ấy có thể nghe được. Ta kể cho cô ấy tình huống của cô, cô ấy đã đồng ý sau này sẽ dùng thân phận của cô để sống.”

“Thật không.”

Cổ Lạc Nhi hàm hồ đáp lại.

Tiểu Hồ Đồ tiên tên là hồ đồ, nhưng tâm tư lại không hề hồ đồ.

Nhanh chóng giải thích: “Con người cô ấy rất thiện lương, không tin cô nhìn đi.”

Sương mù phía trước lại dần dần tản ra.

Lúc này Cổ Lạc Nhi nhìn thấy căn nhà quen thuộc của mình.

Mẹ đang nằm trên giường, trên chân quấn băng vải.

Cổ Lạc Nhi sợ hãi kêu lên: “Mẹ, chân của mẹ làm sao vậy? Bị thương sao? Có nặng lắm không?”

Thân thể bật lên, xông lên phía trước, muốn vọt tới bên cạnh mẹ.

Phía trước rõ ràng không có gì hết, đầu nàng lại nặng nề va phải thứ gì đó trước mặt.

Tuy đầu đụng không đau, nhưng Cổ Lạc Nhi cảm giác được, vật kia vô cùng rắn chắc, chắc chắn nàng không đụng hỏng được.

Cho dù sử dụng nội lực cũng không thể phá.

Tiểu Hồ Đồ tiên giải thích với nàng.

“Mẹ cô tập thể dục buổi sáng không cẩn thận trẹo chân, chỉ bị thương một chút, không đáng ngại.”

Cổ Lạc Nhi lệ rơi đầy mặt.

Một ngày nào đó cha mẹ già đi, hai người cần sự chăm sóc của nàng, mà nàng lại bỏ lại hai người.

Một khắc này, Cổ Lạc Nhi thiếu chút nữa thốt lên, muốn nói Tiểu Hồ Đồ tiên đưa nàng trở về, trở về bên cạnh cha mẹ.

Nhưng lại có một “nàng” khác xuất hiện.

Cô ấy bưng một hộp đựng thuốc đi vào, kéo cái ghế dựa ngồi xuống bên cạnh mẹ.

“Mẹ, nên đổi thuốc rồi.”

Cổ Lạc Nhi nghe thấy giọng nói giống y hệt mình.

Nàng nhìn thấy Cổ Lạc Nhi kia cẩn thận bóc băng gạc từ trên chân mẹ xuống, sau đó giúp bà bôi thuốc, thay băng gạc sạch quấn lại.

Trên gương mặt mẹ không hề đau đớn, ngược lại, còn có hài lòng và vui thích.

“Lạc Nhi, con đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện hơn trước kia rất nhiều.”

Cổ Lạc Nhi nhỏ giọng phàn nàn.

“Gì chứ, con cũng rất quan tâm đến hai người mà, chẳng qua không có cơ hội để biểu đạt như vậy thôi.”

Trong lòng thật ra đã thừa nhận, Cổ Lạc Nhi giả làm tốt hơn nàng nhiều.

Tiểu Hồ Đồ tiên vụng trộm cười nhạo một tiếng.

Cổ Lạc Nhi trừng mắt nhìn nó.

Cổ Lạc Nhi giả giúp mẹ thay thuốc, dặn bà nghỉ ngơi thật tốt, sau đó bưng hộp thuốc ra ngoài.

Hình ảnh biến hóa.

Chuyển đến phòng sách ở nhà Cổ Lạc Nhi.

Cha đang ngồi trước bàn sách, chăm chú làm việc trên án thư.

Cổ Lạc Nhi thấy mà xót xa.

Tuổi tác cha đã cao, nhưng chưa bao giờ ông chịu thừa nhận mình già, luôn cẩn trọng với công việc, thường mang công việc về nhà làm.

Cổ Lạc Nhi giả xuất hiện ở thư phòng.

Trong tay cô ấy, bưng một cái bát, trong bát nóng hôi hổi tỏa ra hơi nước.

“Cha, ăn chút bữa khuya đi.”

Cổ Lạc Nhi giả đặt bát lên bàn.

Cha nheo mắt cười, bưng bát lên, múc một muỗng lớn bỏ vào miệng.

“Cha, cẩn thận nóng.” Cổ Lạc Nhi giả kêu sợ hãi.

Nhưng đã không kịp, cha đã nuốt vào trong miệng, nóng đến mặt mày đều nhíu lại.

Trong mắt cha, lại tràn đầy ý cười.

“Lạc Nhi, ” Cha lóng ngóng nói, “Con học nấu ăn khi nào vậy? Ngon lắm.”

“Cha, cha thích là tốt rồi. Sau này con sẽ làm cho cha ăn nhiều hơn.”

Trên mặt Cổ Lạc Nhi giả cũng hiện ra nụ cười thỏa mãn.

“Lạc Nhi, con đúng là càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng hiểu chuyện rồi.”

Cha hài lòng mà than thở, lại múc một muỗng lớn ăn tiếp.

Lần nữa nóng đến mức nhíu cả mặt mày.

Cổ Lạc Nhi nhỏ giọng nén giận.

“Hừ, làm cho cha ăn ngon một chút đã gọi là hiểu chuyện trưởng thành?”

Trong lòng lại cảm thấy vui vui.

Tiểu Hồ Đồ tiên theo thường lệ lại cười nhạo một tiếng.

Theo thường lệ vứt cho Cổ Lạc Nhi một cái đại xem thường.

Cha ăn bữa khuya, ân cần dặn dò.

“Lạc Nhi à, làm cho cha bữa khuya là chuyện nhỏ, quan trọng là sau này con xuất ngoại, nhất định phải làm cho Trung Quốc chúng ta, Cổ gia chúng ta vẻ vang.”

Hóa ra, Cổ Lạc Nhi giả sắp có cơ hội xuất ngoại rồi.

Cổ Lạc Nhi nhìn thấy mà hả hê.

“Hai người ấy chỉ biết xuất ngoại, lần này nếm được đau khổ chưa?”

Tiểu Hồ Đồ tiên cười nhạo.

“Người ta làm gì không có tiền đồ như cô đâu.”

Cổ Lạc Nhi trừng mắt nó.

“Ai nói ta không có tiền đồ? Ngươi xem, bây giờ ở Vô Ưu quốc có ai không phục ta?”

“Nhưng cô dám xuất ngoại không?”

Cổ Lạc Nhi quay đầu, không lên tiếng.

Lại nghe thấy Cổ Lạc Nhi giả son sắt nói: “Cha, cha yên tâm đi, con nhất định sẽ trân quý cơ hội khó có được này, học tập thật chăm chỉ.”

“Nghe đi, người ta nói thế nào?”

Tiểu Hồ Đồ tiên không chịu bỏ qua cơ hội chế nhạo Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi im lặng.

Nàng khi ấy, có lẽ đúng là ở trong phúc mà không biết phúc.

Thật ra, nàng không bất mãn với bản thân phải xuất ngoại, mà là bất mãn với việc cha mẹ luôn ép nàng.

“Cô chưa phục à, vậy cho cô nhìn tiếp này.”

Tiểu Hồ Đồ tiên nói xong chỉ về phía trước.

Hình ảnh lại lần nữa chuyển đổi.

Đây là ở giữa một đại sảnh, trong sảnh rất nhiều người, chủ yếu đều là tóc vàng mắt xanh.

Một số ít người da vàng tóc đen trong đám người vô cùng chói mắt.

Cổ Lạc Nhi liếc thấy cha mẹ giữa một đám người nước ngoài, còn có Cổ Lạc Nhi giả ở trên đài.

À, có lẽ, ba người bọn họ mới đúng là người nước ngoài đi.

Bởi vì, ở đây hiển nhiên không phải Trung Quốc.

Đại sảnh được bố trí như hội trường, lại giống như lễ trao giải.

Không, không phải lễ trao giải, mà là lễ trao tặng học vị.

Cổ Lạc Nhi giả mặc trang phục tiến sĩ, được một vị giáo sư tóc vàng mắt xanh tươi cười rạng rỡ trao tặng bằng học vị.

Đồng thời còn xì xà xì xồ nói một tràng chúc mừng.

Tiểu Hồ Đồ tiên hỏi Cổ Lạc Nhi.

“Cô ấy đã thay cô xuất ngoài, lập tức muốn về Trung Quốc. Cô có muốn trở về bên cạnh cha mẹ cô không? Muốn thì ta sẽ có cách giúp cô.”

Cổ Lạc Nhi cảm động lắc đầu.

“Trong suy nghĩ của cha mẹ ta, cô ấy mới là con gái tốt, mà ta lại không đạt được như vậy. Có cô ấy chăm sóc cha mẹ, ta yên tâm rồi.”

Thở dài, còn nói: “Cô ấy cũng rất đáng thương.”

“Đúng vậy, đúng là rất đáng thương.”

Tiểu Hồ Đồ tiên đồng ý.

“Lúc trước, ở cô nhi viện đó, cô ấy và Mê Huyên đáng thương nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.